1 chút review về thời học sinh

Ăn Chơi Dính Bệnh Tật

Du Thủ Du Thực
United-States
em 2k3. Năm nay vừa thi xong đại học. Muốn kể qua 1 chút về thời học sinh đã qua. Các thím có kỉ niệm gì về thời học sinh thì cũng kể nhé
Cấp 1 thì cũng chả có gì đặc biệt. Với lại nó xa, quên sạch rồi nên sẽ bắt đầu từ cấp 2.
Mà thực ra nguyên do cũng từ cấp 1 trước. Em sống ở thị trấn, chắc các thím cũng biết mỗi huyện sẽ có 1 trường cấp 2 gọi là trường điểm, thường đặt ở trung tâm huyện. Hồi cấp 1 em học cũng khá (nhưng bị học sinh khá năm lớp 2), nên không được vào trường điểm. Thế là thôi, mình lại làm vua xứ mù vậy...
Trường cấp 2 của em quy mô khá nhỏ. Mỗi khối 2 lớp thôi, tầm 70 mống.Vào đấy em làm lớp trưởng cả 4 năm. Oai phết, ví như đi lao động mình chỉ cần phe phẩy cái chổi 1 tí rồi lại tót đi sai đứa này, nói đứa nọ, gọi oai là chỉ đạo. Hồi đấy vào, thích đúng 1 bạn, xinh, trắng. Cơ mà giờ bạn ấy hình như chuẩn bị đi nước ngoài rồi, bạn ấy cũng không chú tâm vào việc học lắm (anyway, mỗi người 1 con đường mà). Quay lại, thì xong rồi cũng quay ra bắt chuyện, hỏi han các thứ các thứ. Đáp lại những câu hỏi của em chỉ là "ừ","chịu","hỏi làm gì". Em cũng chả hỏi thêm nữa, với em bạn ấy đúng như nữ thần luôn, cho dù có làm bất cứ thứ gì, em vẫn tin là bạn ấy đúng. Nghĩ lại giờ thấy mình simp thật. Quay sang chuyện học, với nền tảng từ trước + thêm simp gái, em lao đầu vào học, ừm thì cũng nhất khối. Thực ra cũng chả vinh dự gì nhất ở 1 cái khối mà chỉ có 70 đứa mà đến 1/3 lên lớp 9 vẫn học lại các giải pt bậc nhất. Mọi thứ cứ êm đềm trôi qua, vừa học vừa simp gái. Hồi đấy bé tí, biết gì đâu, thì cũng có lần gọi bạn ấy ra 1 chỗ bảo là tớ thích cậu. Xong rồi bạn ấy chả bảo gì, chạy đi luôn. Chắc các thím sẽ liên tưởng đến 1 câu chuyện ngôn tình xóc lọ trên voz. Nhưng không, chuyện của em nó chả đi đến đâu cả. Tiếp tục là những chuỗi ngày simp dài đằng đẵng mà nhận lại 1 con số 0 tròn trĩnh.
Đầu năm lớp 8, à, chính xác hơn là đầu kì 2 lớp 8, bố em mất. Đột ngột. Thật đấy, tất cả những câu nói của bố em đến giờ em còn nhớ được, chưa bao giờ bố em nói về chuyện bệnh tật. Bố em bị cao huyết áp. Hôm đấy em đi học thêm tiếng anh buổi tối. Ờm, về đến nhà cũng hơi lạ, thế quái nào hôm nay nhà lắm người đến thế? Lại không thấy bố mẹ đâu. Các bác cả nội cả ngoại đều lên cả, bảo là bố ốm, giwof đang đi viện. Các thím biết đấy, chỉ nói mỗi ốm, nên em cũng yên tâm là chắc mai là về, yên tâm đi ngủ. Nhưng thế quái nào hôm nay các bác em lại bảo cả 1 bà (đây là em gái của bà ngoại em, lấy chồng gần nhà em) sang ngủ cùng cho nhà đỡ lạnh. Ờm, thì đi ngủ. Sáng hôm sau, mẹ em gọi về, bảo là bố em bị xuất huyết não. Em chưa biết đây là bệnh gì, nhưng liên quan đến não thì không đùa được rồi. Học đến tầm tiết 4 thì có người nhà đến đón lên viện. Có ông bác sỹ gì đấy bảo là bố em chỉ còn mức 7,8/13 gì đấy. THím nào biết có thể thông não em phát. Chiều hôm đấy thì phải phẫu thuật, hình như có mạch máu vỡ ra ở trong não, giờ máu đọng lại thành cục. Nếu có thành công thì cũng về nhà mất mấy năm nằm liệt giường. EM cũng mong là như thế. Chỉ cần về nhà vẫn còn đủ người là được. Phẫu thuật xong, được 10 ngày là bố em mất, chính xác là ngày 9/3/2017. Rồi thì đưa về. Nói chung là buồn, buổi tối sau ngày đưa bố em ra đồng, nó lại còn mất điện, nhà đã ít người giờ lại càng âm u. TÍnh em ham vui, cũng chỉ buồn lúc đấy thôi, xong rồi mọi thứ cũng vẫn trở lại như bình thường. Vì bố em cũng hay đi làm xa, chính xác bố em hay đi lấy hàng ở biên giới đem về bán nên mấy ngày không ở nhà là bình thường. Nhưng đến bữa ăn mới thật sự là buồn, kiểu trống vắng ấy. Anh thì đi học đại học, nhà còn có 2 mẹ con. Cảm giác thật sự là khó tả, nhưng rất buồn, cả bữa định nói câu gì cho vui lên, mà cũng không mở mồm ra được. Rồi em cũng lấy đấy mà tập trung học...
Đó chắc là biến cố về gia đình duy nhất thời cấp 2, bây giờ sang chuyện học. Lên lớp 9, được gọi vào đt Toán với Hóa. Ừm thì cả 2 môn cũng đều nhất đội (mỗi đội có 2 thằng :((( ), rồi thì đi thi. Toán thì ok, tầm được 6.5. Huyện em xét giải theo kiểu cứ trên 8 và xếp cao nhất thì là nhất, trên 7 là nhì, trên 6 là 3, trên 5 là kk. Ờ thế là bám tạm được giải 3. Riêng môn hóa tự tin nhất, bấm quả này về thể nào ít cũng phải trên 9 (vì 10 phần em làm hết cả 10), so đáp án cũng đúng luôn. Ấy thế nào lại ra 6.5. Như c. Đen, cũng chả biết là đen hay do mình ngu thật nữa. Ấy thế mà vẫn được lựa đi ôn hsg tỉnh ở trường điểm của huyện. Đây chỉ là ôn thôi, đội gồm 18 người, 10 người của đội tuyển trường điểm, 8 người trường thường trong đó có em, lựa lấy 10 người để thi tỉnh. Phải nói là thời điểm này cố gắng phết mấy thím à. Lần đầu tiên được va vấp với người giỏi, kiểu ngưỡng mộ luôn. Nhưng càng về sau thì thấy chúng nó cũng chỉ như mình thôi, thế là cạnh tranh sòng phẳng. Cuối cùng cũng lọt top 10. Xong rồi thì lại ôn tiếp để đi thi tỉnh. Xa mái trường yêu dấu để sang kia bồi dưỡng. Tạm biệt cậu, tình yêu đầu. Sang đấy học tầm 1 tháng, chính xác là bản thân em có cố gắng. Nhưng , vâng, những câu chữ đứng trước chữ nhưng giờ đây thành xaolon hết. Em tạch, vâng, đến cả giải kk cũng không có. :))). Nó cay các thím à, bài chính xác nó không khó, nhưng mà bất cẩn. Bài học này em chắc nhớ mãi về sau luôn. Buồn, tự giam mình ở nhà, ra lớp cũng không nói chuyện với ai mất cả tháng. Rồi thì vẫn lại phải quay lại học để ôn cấp 3 thôi.
Ôi, An, tình yêu dấu của tớ. Thi cấp 3 với em cũng không đáng ngại lắm, em ôn cũng nhàng nhàng, nhẹ hơn lúc thi hsg tỉnh nhiều. Thời gian lên lớp giờ với em chỉ để ngắm bạn ấy. Ờ thì còn việc gì làm nữa đâu. Con bạn em nó học ngu lắm mấy thím ạ. Kiểu kiến thức chắc chỉ bằng đứa mới lên lớp 8. Nhưng mà nó xinh, xinh thật luôn. Thời gian nó cứ trôi đi lặng lẽ, bạn ấy cũng lớn dần, có cảm giác càng ngày bóng hình ấy càng xa tầm tay với. EM làm đủ mọi trò để gây sự chú ý từ bạn ấy. Nhưng mà bất thành. Bây giờ nghĩ lại thấy ngày đấy đúng ngu, những hành động đấy đến mình còn thấy nó ngớ ngẩn. Nhưng biết sao được, lúc đấy còn bé mà, cứ nghĩ làm vậy sẽ khiến người ta để ý. Rồi, thời gian tựa như bóng câu qua cửa sổ, em thi cấp 3 cũng khá nhẹ nhàng, được tầm 40 điểm (toán văn nhân đôi+môn thứ 3) , bạn ấy cũng vừa đủ thi đỗ vào trường công lập giống em. Cái cảm nắng đầu đời giờ cũng dần chìm vào dĩ vãng. EM lên cấp 3.....
(dài vcl, tí type tiếp)
 
Chuyện chả có mẹ gì mà dài vkl ... nhưng tao lại đọc. Đọc vì nó gợi lại những ký ức hơn 20 năm rồi.
Xưa đúng là nhát gái, bao nhiêu đứa thích mà cũng kệ. Có em giờ làm MC truyền hình (đéo phải VTV nhé, ở đấy toàn hậu huệ thôi) mà cũng chả thèm để ý. Đi thi HSG thì nghỉ học đúng hôm tổng kết dạy đề, đm đc giải 3 nhưng vẫn nhục như chó vì thấp nhất đội tuyển. Rồi cả chuyện thi đại học, bây h nhiều khi ngủ mơ lại lúc chưa thi ĐH, tỉnh lại tao vẫn sợ. Đéo phải sợ trượt đâu, mà nó kiểu stress đè nặng (Vì mục tiêu phấn đấu của t là 28-29Đ thi ĐH).
Ngẫm lại hơn 20 năm, thằng từng là học sinh trung bình cô giáo bắt nó ngồi cạnh mình để nó ngoan hơn, học tốt hơn còn đỗ ĐH thì giờ đây nó đang giàu nhất lớp. Thằng giỏi nhất lớp thì cũng ổn, tương lai sẽ tốt, nhưng đéo giàu bằng thằng trung bình kia. Mình thì cũng như tất cả những đứa còn lại, trung trung đéo có gì nổi bật.
 
thằng nào tóm tắt dùm t với, có địt bọp gì không, chứ dài quá t lười đọc :vozvn (21):
 
Em thì chẳng có gì đặc biệt. Không có thành tích gì nổi bật, học trường bình thường, có thích một vài bạn mà chẳng bao giờ nghĩ tới chuyện tỏ tình. Thứ làm em vui vui khi nhớ lại là trải nghiệm ở những ngôi trường, với những con người và ở những khoảng thời gian đó, cả chuyện vui lẫn buồn. Vẫn muốn quay lại tận hưởng nó một lần nữa :still_dreaming: mà cũng lạ, những lúc nghĩ về tương lai thì luôn có cảm giác xa xăm, mơ hồ nhưng tới ngày kết thúc thật rồi thì cảm giác 12 năm chỉ như 1 cái chớp mắt...
 
Thời học sinh tao như cc , nếu xin thời gian quay lại tạo sẽ tích cực hơn quan hệ rộng rãi với bạn hết hơn, mạnh mẽ tỏ tình hơn để giờ nó chỉ còn là vết nhơ cuộc đời thời đi học , câp3 những nữ sinh những hot girl học trò thân hình phát triển còn trong trắng, muốn đục những cô gái cấp 3 ghê
 
Sao hôm bữa m bảo m bị hiv rồi mà giờ lại là học sinh
 
Cấp 1 tao đi ăn hiếp người ta
Cấp 2 bị ăn hiếp
Cấp 3 lên cơ rồi chơi với mấy đứa bị ăn hiếp
ĐH éo có gì đáng nhớ
The end
 
Tao đẻ ra 4kg. Suốt thời đầu tao luôn là thg to nhất. Tơi tuổi nhổ giò lại chót bét.
Tao thì to từ bé . Tao 3x mà cao m87 . Ở cái thời của tao một thằng c3 cao m87 nhìn hơi dị . Tao lớp 10 cao m87 tưởng lên dc m9 nhưng dell lên dc
 
Cảm ơn mày đã viết trải nghiệm ra để anh em đọc! Nhưng nói thật 2k3 còn trẻ quá! Chưa tới lúc để chiêm nghiệm lại cuộc đời!
10 năm nữa viết là đẹp!
 
Đầu năm lớp 8, à, chính xác hơn là đầu kì 2 lớp 8, bố em mất. Đột ngột. Thật đấy, tất cả những câu nói của bố em đến giờ em còn nhớ được, chưa bao giờ bố em nói về chuyện bệnh tật. Bố em bị cao huyết áp. Hôm đấy em đi học thêm tiếng anh buổi tối. Ờm, về đến nhà cũng hơi lạ, thế quái nào hôm nay nhà lắm người đến thế? Lại không thấy bố mẹ đâu. Các bác cả nội cả ngoại đều lên cả, bảo là bố ốm, giwof đang đi viện. Các thím biết đấy, chỉ nói mỗi ốm, nên em cũng yên tâm là chắc mai là về, yên tâm đi ngủ. Nhưng thế quái nào hôm nay các bác em lại bảo cả 1 bà (đây là em gái của bà ngoại em, lấy chồng gần nhà em) sang ngủ cùng cho nhà đỡ lạnh. Ờm, thì đi ngủ. Sáng hôm sau, mẹ em gọi về, bảo là bố em bị xuất huyết não. Em chưa biết đây là bệnh gì, nhưng liên quan đến não thì không đùa được rồi. Học đến tầm tiết 4 thì có người nhà đến đón lên viện. Có ông bác sỹ gì đấy bảo là bố em chỉ còn mức 7,8/13 gì đấy. THím nào biết có thể thông não em phát.
đồng cảm đoạn này, bố t cũng bị xuất huyết não/ hay người ta thường gọi là đột quỵ đó m, bố m chắc phát hiện muộn r đi viện trễ nên k qua khỏi chứ đợt bố t đang ngủ hét lên đau đầu k chịu đc, may mà cạnh nhà t có bác hàng xóm làm y tá ngoài trạm y tế của phường bảo là đột quỵ r xong mẹ t đưa bố ra thẳng bệnh viện chỉ bị liệt nửa người h chữa trị kịp thời còn liệt mỗi tay thôi :sad: t thấy mọi ng ở quê hay chủ quan lắm,ông anh của bà t 80t dưới quê có tiền sử bị huyết áp cao rồi đáng ra các bác khi thấy ông kêu đau đầu thì nên mang ra bệnh viện luôn đây lại tưởng ông ốm xong để ông ở nhà cuối cùng chết luôn. bác nào nhà còn người già thì nên để ý một tí, t trải qua 2 lần người thân đột quỵ đến giờ nghĩ lại vẫn hoảng vl
 
Top