Báo Trung Quốc: Tư liệu về 300,000 quân Trung Quốc viện trợ Việt Nam chống Mỹ.

Viet Kieu 1

Trẻ trâu
Tạm dịch bài báo:


file.jpg



Từ giữa những năm 1960 đến đầu những năm 1970, một đội quân bí ẩn gồm 300.000 người đã hoạt động trên chiến trường chống Anh(Mỹ) ở Việt Nam. Họ không có cấp bậc quân hàm - không giống như quân đội Việt Nam; cũng không có huy hiệu đeo cổ và đội mũ lưỡi trai- -không giống như quân Trung Quốc. Vì nhiều lý do khác nhau, bí ẩn này đã luôn được coi là bí mật quân sự cao nhất, và đã được chôn chặt trong trái tim của những người ra quyết định và những người tham gia trong một thời gian dài.



Khi nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa được thành lập, cuộc kháng chiến chống Pháp giữa Đảng ******** Việt Nam và nhân dân Việt Nam đang ở vào thời kỳ vô cùng khó khăn. Thực dân Pháp một mặt tăng cường tấn công vào các Vùng giải phóng ở Bắc Việt, mặt khác cấu kết với quân Quốc dân đảng từ Trung Quốc sang Việt Nam hòng bóp nghẹt nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa trong cái nôi của nó.



Chính phủ Trung Quốc thiết lập quan hệ ngoại giao cấp đại sứ với Việt Nam Dân chủ Cộng hòa vào ngày 18 tháng 1 năm 1950. Sau ngày 30/1, Liên Xô và các nước xã hội chủ nghĩa lần lượt công nhận nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa và thiết lập quan hệ ngoại giao. Trung Quốc lần đầu tiên nhận thấy Việt Nam là một đòn giáng mạnh vào thực dân Pháp và bọn phản động trong nước, đồng thời mở ra kỷ nguyên ngoại giao của Việt Nam Dân chủ Cộng hòa. Để kỷ niệm ngày thiết lập quan hệ ngoại giao giữa Trung Quốc và Việt Nam, chính phủ Việt Nam đã quyết định: Ngày 18 tháng 1 là ngày kỷ niệm chiến thắng của nền ngoại giao Việt Nam.



Chuyến thăm bí mật đầu tiên của Hồ Chí Minh đến nước Trung Quốc mới là vào cuối tháng 1 năm 1950. Thay mặt Ban Chấp hành Trung ương Đảng ******** Việt Nam, Người đề nghị Trung ương Đảng ******** Trung Quốc hỗ trợ Việt Nam chống lại Pháp. Nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa lúc đó mới thành lập được bốn tháng, còn muôn vàn khó khăn, trăm bề đang chờ phát triển. Dù gặp nhiều khó khăn nhưng đảng và chính phủ Trung Quốc vẫn đưa ra những quyết sách dứt khoát. Ngày 17-4, Quân ủy Trung ương ra chỉ thị chọn đủ bộ cố vấn cho từng sư đoàn (gồm cấp sư đoàn, trung đoàn, tiểu đoàn) từ lĩnh vực thứ hai(二野), lĩnh vực thứ ba(三野) và lĩnh vực thứ tư(四野), lựa chọn trung đoàn tham mưu từ lĩnh vực lĩnh vực thứ ba, và điều chỉnh một trường quân sự từ lĩnh vực 4. Một tập hợp đầy đủ các chuyên gia tư vấn và giảng viên tạo thành một nhóm cố vấn quân sự cho Việt Nam. Ngày 23 tháng 4, Quân ủy Trung ương lại chỉ thị cho các Quân khu Tây Bắc, Tây Nam, Hoa Đông, Trung Nam Bộ và Bộ Tư lệnh Pháo binh của Quân ủy tăng số lượng cán bộ trên cấp tiểu đoàn tham gia đoàn cố vấn và chuẩn bị làm nhiệm vụ tư vấn quân sự, chính trị, hậu cần cho tổ chức chỉ huy cấp cao của quân đội Việt Nam hoặc trợ lý tư vấn.



Ngày 30 tháng 6 năm 1950, Mao Trạch Đông, Lưu Thiếu Kỳ, Chu Đức và các nhà lãnh đạo khác đã gặp gỡ các nhà tư vấn cấp trên của nhóm cố vấn và một số nhà tư vấn cấp nhóm ở Trung Nam Hải, và yêu cầu họ nhiệm vụ của nhóm cố vấn là giúp Việt Nam tổ chức và xây dựng Một nhóm cách mạng. Quân đội chính quy và giúp Quân đội nhân dân Việt Nam tổ chức và chỉ huy các hoạt động chủ yếu là để hỗ trợ tổ chức và chỉ huy chiến tranh cơ động, một cuộc chiến tranh chính quy quy mô lớn hơn. Trở thành một nhà cố vấn là trở thành một nhân viên, và là một nhân viên giỏi cho các cấp lãnh đạo của Việt Nam. Nhất thiết phải nghiên cứu nhiều, nghĩ ra cách và lên ý tưởng, không thể tự làm một mình, không là “thái thượng hoàng” và ra lệnh. Nhất định phải đề phòng tính kiêu ngạo và hấp tấp, khiêm tốn và thận trọng, đồng thời giúp đỡ họ một cách chân thành. Cuối tháng 7, đoàn cố vấn quân sự chính thức được thành lập, với 79 cán bộ và 250 tùy viên, dưới sự lãnh đạo của trung đoàn trưởng Vi Quốc Thanh, các phó đoàn Mai Gia Sinh và Đặng Dật Phàm, đã đến Quảng Uyên, sở chỉ huy của quân đội Việt Nam vào rạng sáng ngày 12 tháng 8.



Trận chiến viện trợ Việt Nam chống Pháp diễn ra rất đẹp mắt, đầu tiên là trận biên giới cuối năm 1950. Bắt đầu từ tháng 4 năm 1950, các vật tư viện trợ của Trung Quốc cho Việt Nam bắt đầu được chuyển đến các vùng căn cứ ở miền Bắc Việt Nam, đợt đầu tiên mà bộ đội chủ lực Việt Nam vào Trung Quốc để nhận trang bị và huấn luyện, và đoàn cố vấn quân sự Trung Quốc đã chuẩn bị vào Việt Nam. Mục đích là phá vòng vây của Pháp, mở đường liên lạc với Trung Quốc để được Trung Quốc viện trợ trực tiếp, củng cố và mở rộng căn cứ địa của Việt Nam, tạo điều kiện thuận lợi cho các trận đánh sau này. Khi Ban Chấp hành Trung ương Đảng ******** Việt Nam quyết định mở chiến dịch biên giới vào tháng 6, đã yêu cầu Trung Quốc hỗ trợ đầy đủ về hậu cần và một nhóm cố vấn quân sự vào Việt Nam càng sớm càng tốt, đồng thời đề nghị Trung Quốc cử một chỉ huy quân sự cấp cao. để hỗ trợ trong việc tổ chức và chỉ huy toàn bộ chiến dịch.



Trần Canh, một chỉ huy quân sự cấp cao do Trung Quốc cử đến.



Trần Canh, với tư cách là đại diện của Ủy ban Trung ương Đảng ******** Trung Quốc, đã dẫn đầu hơn 20 đoàn tùy tùng từ Côn Minh đến Việt Nam vào đầu tháng Bảy. Sau khi nắm rõ tình hình, kế hoạch xuất quân tác chiến được Võ Nguyên Giáp và Bộ chỉ huy tiền tuyến(越军前线指挥部) nhất trí. Sau đó, một số tùy tùng của Trần Canh và các cố vấn quân sự và chính trị ba cấp của đoàn cố vấn, sư đoàn, trung đoàn và tiểu đoàn, xuống bộ đội tham gia hỗ trợ chuẩn bị trước chiến tranh và chỉ huy các hoạt động.



Vào trước chiến dịch, Hồ Chí Minh đến thăm Trần Canh và các trưởng đoàn cố vấn. Hồ Chí Minh nói với Trần Chí(!?): "Bộ đội đều do anh chỉ huy, nhưng có điều, chỉ có thể thắng chứ không thể bại".

Trần Canh nói: "Chiến thắng chủ yếu phụ thuộc vào quân và dân Việt Nam, nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức để giúp chỉ huy và chiến đấu tốt trận chiến này và đáp ứng kỳ vọng của Chủ tịch Hồ Chí Minh".

Sau bảy ngày đêm chiến đấu ác liệt liên tục, quân đội Việt Nam đã quét sạch hơn 3.000 người thuộc hai quân đoàn tinh nhuệ của quân đội Pháp, giải phóng Cao Bằng, đánh chiếm Thất Khê, Na Sầm, Đồng Đăng, Lạng Sơn, Đình Lập, An Châu và các nơi khác mà quân xâm lược Pháp phải triệt thoái, quân Pháp đóng ở Lào Cai, Sapa và quân xâm lược Thái Nguyên cũng buộc phải rút lui, tờ United Press International của Mỹ đương thời đưa tin: "Quân đội Pháp gồm 3.500 quân tinh nhuệ trên biên giới Trung-Việt đã bị tấn công mạnh mẽ từ quân đội Việt Nam được đào tạo và trang bị ở nước Trung Quốc mới. Hầu hết quân Pháp đã bị xóa sổ và quân Pháp không có lực lượng phòng thủ ở biên giới với Trung Quốc khoảng 250 dặm. Đây là thất bại quân sự lớn nhất của quân đội Pháp kể từ sau Chiến tranh thế giới thứ hai: "



Trận chiến biên giới đã kết thúc. Sau khi Trần Canh trở về Trung Quốc, các chiến dịch tiếp theo ở sông Hồng, chiến dịch Đông Bắc, chiến dịch Ninh Bình, chiến dịch Tây Bắc, và chiến dịch Thượng Liêu(!?) đều có sự hỗ trợ của đoàn cố vấn quân sự do Vi Quốc Thanh chỉ huy để hỗ trợ quân Việt Nam liên tiếp: đặc biệt là chiến dịch Điện Biên Phủ vây tiêu diệt gọn hơn 1,6 vạn quân Pháp và ngụy. Tuyên cáo sự thất bại hoàn toàn của cuộc chiến tranh xâm lược của Pháp.



Hiệp định Genève được ký kết năm 1954, miền Bắc Việt Nam hoàn toàn giải phóng, non sông gấm vóc tươi đẹp trở về trong vòng tay ôm ấp của dân tộc Việt Nam, nhưng người dân Việt Nam ở nam vĩ tuyến 17 vẫn còn khốn khó. Đất nước chưa thống nhất. Đảng Lao động Việt Nam trao đổi với Đảng ******** Liên Xô và Đảng ******** Trung Quốc về đường lối đấu tranh thống nhất đất nước ở Việt Nam. Liên Xô đưa ra đề xuất: "Nam bắc cùng chung sống hòa bình và cạnh tranh kinh tế. Nền kinh tế miền bắc vượt trội hơn miền nam, và miền nam sẽ thống nhất với miền bắc". Đảng ******** Trung Quốc đã vừa giới thiệu kinh nghiệm công tác trước đây của mình ở vùng địch chiếm đóng: "Phục kích lâu dài, liên lạc với quần chúng, tích lũy lực lượng, chờ đợi thời cơ."



Đảng Lao động Việt Nam tiếp thu kinh nghiệm của Đảng ******** Trung Quốc.



Năm 1956, Hồ Chí Minh đề nghị tổ chức bầu cử dân chủ để thống nhất đất nước, đề nghị phù hợp với lợi ích của mọi tầng lớp nhân dân Việt Nam đã bị nhà cầm quyền Ngô Đình Diệm bác bỏ. Năm 1959, Ngô Đình Diệm ban hành Nghị định số 59-10, giết những người bất đồng chính kiến và những người chống lại Ngô Đình Diệm.(thực ra khi đó là đạo luật chống khủng bố)



Căn cứ vào tình hình, Đảng Lao động Việt Nam đề ra cuộc đấu tranh vũ trang ở miền nam để tự vệ. Đề xuất này được Đảng ******** Trung Quốc ủng hộ. Năm 1962, chính phủ Trung Quốc đặc biệt hỗ trợ nhân dân miền Nam Việt Nam 90.000 súng trường và súng máy để phát triển chiến tranh du kích. Trong tương lai, chiến tranh du kích và chiến tranh cơ động tiếp tục phát triển ở miền Nam, lực lượng vũ trang nhân dân ngày càng mở rộng, sự trợ giúp quân sự của Trung Quốc cũng ngày càng nhiều.

Chính phủ Việt Nam cũng đề xuất nhận viện trợ vũ khí quân sự cho Liên Xô, Khrushchev đưa 3.000 khẩu súng Đức bị Liên Xô thu giữ trong Thế chiến thứ 2 nhưng Hồ Chí Minh cảm thấy rất khó chịu và giận dữ nói: "Đem nó vào viện bảo tàng!"



Pháp bị quân dân Việt Nam đánh bại ở Điện Biên Phủ, phải di chuyển từ Bắc vào Nam, vào Nam cũng bấp bênh, Mỹ quan sát Đông Nam Á giáp Thái Bình Dương, dòm miếng thịt mỡ Việt Nam có bờ biển dài và một quân cảng tốt, nhanh chóng theo đít Pháp, bước chân vào Việt Nam, Ngô Đình Diệm lên cầm quyền, nhân dân tập hợp kháng chiến, chiến tranh du kích làm tan vỡ giấc mơ của Ngô Đình Diệm. Ngô Đình Diệm không thể đối phó với lực lượng vũ trang nhân dân ngày càng lớn mạnh. Chính quyền Kennedy đã nhân cơ hội cử đợt đầu tiên gồm 16.000 "cố vấn Mỹ" đến miền Nam Việt Nam; tuy nhiên, ngay khi quân đội Mỹ đến miền Nam Việt Nam, họ đã rất hoang mang bởi hiện tượng kỳ lạ “chiến tranh du kích” của nhân dân miền nam Việt Nam”.



Lê Duẩn, Nguyễn Chí Thanh, Nguyễn Văn Linh và các đồng chí lãnh đạo Cục miền Nam của Đảng Lao động Việt Nam lúc bấy giờ đang công tác ở miền Nam. Tích cực chống đế quốc Mỹ xâm lược, kiên định đấu tranh vũ trang, kiên quyết cải cách ruộng đất, những mệnh đề và chiến lược quân sự đúng đắn của họ đã có vai trò rất lớn trong những thách thức dẫn đến chiến thắng giải phóng miền Nam và làm nên những chiến công bất tử. Sở dĩ sau này Lê Duẩn vào Trung ương nhậm chức bí thư Long Ba chủ yếu là do công việc của ông ở miền Nam được Trung ương Đảng Lao động và nhân dân coi trọng.



Đến mùa thu năm 1964, quân đội Mỹ xâm lược Việt Nam đã tăng lên 23.000 người, cái gọi là "cố vấn quân sự" đã được giao cho cấp tiểu đoàn của quân đội Ngô Đình Diệm, nhưng cả quân đội Mỹ và ngụy quyền miền Nam Việt Nam đều không thể làm gì được về chiến tranh du kích của nhân dân miền nam Việt Nam.



Du kích của nhân dân miền Nam Việt Nam nhanh chóng phát triển thành các đơn vị đại đội, tiểu đoàn, trung đoàn chính quy và từng bước phát triển từ chiến tranh du kích sang chiến tranh cơ động, tấn công ác liệt quân Mỹ ngụy, khiến đại sứ Hoa Kỳ tại Việt Nam, lãnh đạo quân đội Hoa Kỳ xâm lược và những người ra quyết định của chính phủ Hoa Kỳ bồn chồn.



Honolulu vào cuối tháng 6 năm 1964.



Từ phòng họp của Bộ chỉ huy Thái Bình Dương của Mỹ nhìn xuống Trân Châu Cảng, nơi quân Nhật đã từng tấn công, mọi thứ dường như rất rõ ràng. Bến cảng xinh đẹp nằm trên Thái Bình Dương, yên bình và tĩnh lặng. Không khí trong phòng họp khác hẳn với Trân Châu Cảng nắng đẹp trời khá u ám và nặng nề, người dân ở đây lo lắng cho tình hình miền Nam Việt Nam. Họ muốn mở ra một dòng chảy khỏi tình trạng khó khăn và đảo ngược tình hình đang xấu đi.



Cuộc họp có sự tham dự của Ngoại trưởng Hoa Kỳ Rusk, Bộ trưởng Quốc phòng Hoa Kỳ McNamara, Giám đốc Cơ quan Tình báo Trung ương John McCon, Đại sứ Hoa Kỳ tại Saigon Rocky, Tư lệnh Bộ chỉ huy Thái Bình Dương Hoa Kỳ, Đô đốc Felt và Tư lệnh quân xâm lược Hoa Kỳ West Morlan.

Có một người tham gia khác, ngồi trong một góc im lặng.



(còn tiếp bên dưới)
 
Tên người đó là Taylor.




Taylor từng là chỉ huy của Tập đoàn quân 8(第8集团军司令) trong cuộc chiến tranh xâm lược Triều Tiên của Mỹ và sau đó là tham mưu trưởng Quân đội Mỹ. Khi Eisenhower nắm quyền, ông đã nghỉ việc trong Quân đội. Sau khi Kennedy lên nắm quyền, người này đã được triệu hồi và giữ chức cố vấn quân sự của Nhà Trắng. Ông đã có những hiểu biết sâu sắc về quân sự của mình. Ông nhấn mạnh với Kennedy rằng Quân đội Hoa Kỳ phải được chuẩn bị để chống lại một cuộc chiến tranh quy mô nhỏ và chống lại chiến lược "chiến tranh giải phóng dân tộc" của Đảng ********, chiến lược đã để lại ấn tượng sâu sắc cho Kennedy. Sau khi Johnson lên nắm quyền, ông được đánh giá khá cao, Taylor được bổ nhiệm làm chủ tịch Hội đồng Tham mưu trưởng Liên quân Mỹ.




Taylor, người đã tìm kiếm các chức vụ trong quân đội và chiếm giữ một vị trí cao, đã xây dựng và thực hiện nhiều hoạt động quân sự của quân đội Hoa Kỳ, sau khi nghỉ hưu, và việc ông được gọi đến Honolulu tham gia hội nghị này để nghiên cứu tình hình Việt Nam không phải là không có ý định của Johnson.




Đầu tháng 7, Taylor được bổ nhiệm làm Đại sứ Hoa Kỳ tại Sài Gòn.




Westmoreland đã có nhiều tham vọng kể từ khi ông còn là chỉ huy vào tháng trước và muốn làm điều gì đó, mặt khác, ông lo lắng, cựu đại sứ Lodge không mấy nhiệt tình với một số ý tưởng quân sự của ông, điều này dẫn đến sự chậm lại của các bước trấn áp và tấn công Đảng ********. Khi Taylor nhậm chức, anh ấy rất có hứng thú. Anh ấy biết Taylor, và Taylor đã thích anh ấy từ lâu. Ngay từ năm 1944, khi Taylor là chỉ huy của sư đoàn dù, ông đã yêu cầu Westmoreland phục vụ dưới quyền của mình thông qua phó chỉ huy của ông. Westmoreland từ lâu đã muốn trở thành một lính dù, nhưng không thành công. Nhưng mối quan hệ giữa hai người họ vẫn được duy trì. Taylor đến Sài Gòn,




Westmoreland đã đến đón, và ngay sau đó đã lái xe đến đón. Việc bổ nhiệm Taylor đã củng cố niềm tin và sức mạnh của ông trong việc đàn áp và tàn sát Đảng Công nhân Việt Nam để dập tắt ngọn lửa cách mạng Ông nói: “Việc Tướng Taylor làm đại sứ tại Sài Gòn là rất thích hợp. vị trí. Nó cũng mang lại tài năng tuyệt vời và sự thông minh tuyệt vời. "




Ngay khi Taylor nhậm chức, ông hùng hổ nói: "Tôi phải chịu trách nhiệm về mọi hành động của chính phủ Mỹ ở miền Nam Việt Nam ... Tôi mong mọi người hiểu rõ rằng trách nhiệm toàn diện này bao gồm tất cả các hành động quân sự được thực hiện ở miền Nam Việt Nam nếu cần thiết ... "




Nằm ở vùng biển rộng lớn của Vịnh Bắc Bộ giữa bán đảo Lôi Châu, đảo Hải Nam và Việt Nam. Trên đó có những mảnh buồm đánh cá rải rác.




Hải quân của Quân đội Nhân dân Việt Nam đang tuần tra bờ biển.




Bất ngờ các tàu khu trục Mỹ "Madox" và "Turner Joy" xâm phạm lãnh hải Việt Nam. Hải quân Việt Nam đưa ra lời cảnh báo đối với tàu chiến Mỹ.




Tàu Mỹ phớt lờ, tiếp tục lao về phía mặt nước Việt Nam với mũi tàu giương cao như thể không có người ở.




Tàu tuần tra của Việt Nam buộc phải ra tay. Đột nhiên, đại bác Vịnh Bắc Bộ gầm lên, cột nước vọt lên trời. Thấy tình hình không ổn, tàu Mỹ vội vàng bỏ chạy.




Đây là ngày 2 tháng 8 năm 1964.




Người Mỹ bắt đầu làm ầm ĩ. Tuyên bố rằng Hải quân Hoa Kỳ đã bị Hải quân Việt Nam tấn công. Do đó, quân đội đã được điều động, một số lượng lớn tàu được chuyển từ eo biển Đài Loan và Hồng Kông, và tập trung gần lãnh hải của Việt Nam Dân chủ Cộng hòa.




Đêm 4/8, Vịnh Bắc Bộ đầy sương mù, tầm nhìn rất thấp, tàu chiến Mỹ một lần nữa tiến vào lãnh hải miền Bắc Việt Nam, pháo binh bắn trả phía Việt Nam.




Cơ hội cuối cùng cũng phát sinh! Người Mỹ rất vui. Hai đội quân cùng nổ súng. Ở Tây Bán cầu, chính phủ Hoa Kỳ ngay lập tức tuyên bố rằng Hải quân Hoa Kỳ đã bị Hải quân Việt Nam tấn công và hai tàu bị đánh chìm. Johnson đã triệu tập một cuộc họp khẩn cấp, đọc một loạt bài phát biểu, đưa ra các tuyên bố và kêu gọi một cuộc họp khẩn cấp của Hội đồng Bảo an Liên Hợp Quốc. Bằng cách này, ông đã có được quyền quyết định các hành động quân sự tiếp theo ở Đông Nam Á từ Quốc hội Hoa Kỳ.




Tối hôm đó, Johnson đã có một bài phát biểu trên TV; ông đã ra lệnh cho quân đội Hoa Kỳ ném bom miền Bắc Việt Nam, và đối với những hành động thù địch chống lại quân đội Hoa Kỳ, "không phải chỉ để đề phòng và phòng thủ, mà chúng ta cần cho một câu trả lời tích cực, mà tôi đang đưa ra khi tôi nói chuyện với các bạn. Các hoạt động không quân hiện đang được thực hiện chống lại các pháo hạm và một số thiết bị phụ trợ được sử dụng trong các cuộc chiến này ở miền Bắc Việt Nam. "




Ngày 5 tháng 8, Mỹ điều một số lượng lớn máy bay đến ném bom, bắn phá miền Bắc Việt Nam một cách điên cuồng. Bộ đội và dân công Việt Nam chống trả, lực lượng phòng không lập tức bắn rơi 8 máy bay Mỹ, bắn bị thương 3 máy bay và bắt sống 1 phi công Mỹ.




Đêm hôm đó, Bộ trưởng Quốc phòng Mỹ McNamara họp báo thông báo: Chiều nay, Mỹ điều 64 máy bay tấn công 4 "căn cứ tàu phóng lôi" và "kho dầu" của Việt Nam Dân chủ Cộng hòa, gồm Hòn Gai, Lộc Chiêu(!?), Phúc Lợi và Quảng Khê..




McNamara nhận thấy đã đến lúc phải tăng quân để tấn công Việt Nam và tuyên bố tại tiệc chiêu đãi rằng Hoa Kỳ đã thực hiện một loạt bước để tăng cường lực lượng ở Thái Bình Dương:




1, chuyển một lực lượng tác chiến tàu sân bay tấn công từ Đệ nhất hạm đội đến Tây Thái Bình Dương;


2. Chuyển các máy bay đánh chặn và máy bay chiến đấu-ném bom cho miền Nam Việt Nam;


3. Chuyển máy bay chiến đấu-ném bom cho Thái Lan;


4. Cử một phi đội máy bay đánh chặn và máy bay chiến đấu-ném bom từ Hoa Kỳ đến căn cứ tiền phương Thái Bình Dương;


5. Chuyển lực lượng đặc nhiệm chống tàu ngầm đến Biển Đông;


6. Đặt Quân đội và Thủy quân lục chiến đã chọn trong tình trạng báo động, sẵn sàng điều động bất cứ lúc nào.




Đây là "Sự cố Vịnh Bắc Bộ" gây chấn động thế giới.




Chính phủ nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa lập tức ra tuyên bố cực lực lên án hành động gây hấn của Hoa Kỳ, ngày 6 tháng 8 năm 1964, Chính phủ Trung Hoa trịnh trọng tuyên bố: “Khi Mỹ châm ngòi chiến tranh xâm lược, Việt Nam Dân chủ Cộng hòa đã có quyền để hành động chống xâm lược và tất cả bảo vệ Hiệp định Genève, và tất cả các nước tôn trọng hiệp định cũng đã giành được quyền để ủng hộ các hành động chống xâm lược của Việt Nam Dân chủ Cộng hòa. Việt Nam Dân chủ Cộng hòa là một thành viên của khối Xã hội Chủ nghĩa và không nước Xã hội Chủ nghĩa nào có thể ngồi nhìn và đợi nước này bị xâm lược. Việc Hoa Kỳ xâm phạm Việt Nam Dân chủ Cộng hòa là chống lại Trung Quốc. Nhân dân Trung Quốc sẽ không bao giờ ngồi yên. "




Vào ngày 8 tháng 8, gần một triệu công nhân, nông dân, quan chức chính phủ, dân quân và cư dân đường phố ở Bắc Kinh đã xuống đường biểu tình lớn.




Ngày 10/8, tại Bắc Kinh đã diễn ra cuộc mít tinh lớn với 100.000 người để ủng hộ nhân dân Việt Nam chống vũ trang xâm lược của Mỹ. Phó Chủ tịch Ủy ban Trung ương CPC và Thủ tướng Chu Ân Lai, Ủy viên dự khuyết Bộ Chính trị, Phó Thủ tướng Lu Dingyi, Bí thư Ban Bí thư Trung ương, Phó Thủ tướng kiêm Tham mưu trưởng Quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc La Thụy Khanh, Chủ tịch Trung Quốc Ủy ban Bảo vệ Hòa bình Thế giới Quốc Mạt Nhược và Ủy viên Bộ Chính trị Ban Chính trị Trung ương Đảng Lao động Việt Nam Hoàng Văn Hoan, Đại sứ Việt Nam tại Trung Quốc Trần Tử Bình đã tham dự cuộc meeting.




Ngày 10 tháng 2 năm 1965. Thủ đô Bắc Kinh của Trung Quốc đã tổ chức một cuộc meeting và biểu tình của 1,5 triệu người. Mao Trạch Đông, Lưu Thiếu Kỳ, Chu Ân Lai, Đặng Tiểu Bình và các đồng chí lãnh đạo Đảng ******** Trung Quốc và Đảng ******** Trung Quốc cùng với binh lính và thường dân Bắc Kinh trên cổng Thiên An Môn đã tức giận lên án tội ác xâm lược của Mỹ, đồng thời kiên quyết ủng hộ Việt Nam trong cuộc Cuộc đấu tranh chống Mỹ. Tiếng hò reo trên quảng trường Thiên An Môn và đại lộ Đông Tây Trường An rung chuyển bầu trời, cờ đỏ bay phấp phới., khẩu hiệu xếp hàng, hơn chục quả bóng bay khổng lồ màu đỏ bay lên bầu trời hai bên quảng trường, và những khẩu hiệu khổng lồ và bắt mắt được treo phía trên chúng. Trước tháp cổng Thiên An Môn, tấm biển dài vài chục mét ghi: "Chống đế quốc Mỹ xâm lược nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa! Đế quốc Mỹ cút khỏi miền Nam Việt Nam! Hãy cút khỏi Đông Dương! Hãy cút khỏi châu Á" ! Ra khỏi Châu Phi! Ra khỏi Châu Mỹ Latin! Ra khỏi mọi thứ mà nó xâm lược! "




Mao Trạch Đông tươi cười bắt tay mọi người trên lầu Quảng trường Thiên An Môn. Thị trưởng Bắc Kinh Bành Chân, Chủ tịch Liên đoàn Công đoàn toàn Trung Quốc Lưu Ninh Nghĩa, Đại diện Việt Nam tại Trung Quốc Hoàng Bắc, và Trưởng Phái đoàn Thường trực Mặt trận Dân tộc Giải phóng miền Nam Việt Nam tại Trung Quốc Nguyễn Minh Phương đã nói chuyện thân mật và lên án hành vi hiếp bách của chính quyền Johnson của Hoa Kỳ, thể hiện ý chí chiến đấu vĩnh viễn kề vai sát cánh của nhân dân Trung Quốc và Việt Nam. Mao Trạch Đông nhìn đông, nhìn tây, bắt tay với Hoàng Bắc, Nguyễn Minh Phương và các nhà lãnh đạo khác, ông ấy tỏ ra rất tự tin, như thể không có chuyện gì lớn xảy ra trên thế giới. Nụ cười của ông đầy vẻ coi thường người Mỹ. Trong quá khứ, ông đã vẫy tay đánh bại quân Quốc dân đảng do người Mỹ hậu thuẫn và vũ trang, ở Triều Tiên ông đối đầu trực tiếp với người Mỹ, những người đã phải thừa nhận rằng họ đã chiến đấu một cuộc chiến tranh sai lầm ở một địa điểm sai lầm, với một đối tượng sai. Người Mỹ các bạn trở lại một lần nữa, không có gì khác hơn là một cuộc chiến tranh Triều Tiên.




Mao Trạch Đông cười thoải mái và tự tin.


(còn tiếp bên dưới)
 
Con tàu lao về phía bắc. Chuyến thăm bí mật của Hồ Chí Minh đến Trung Quốc lần này là để yêu cầu Trung Quốc hỗ trợ Việt Nam trong việc chống lại Hoa Kỳ. Lần trước ông bí mật đến thăm Trung Quốc, ông yêu cầu Trung Quốc hỗ trợ Việt Nam trong việc chống lại Pháp.




Hồ Chí Minh nhớ rằng ông đã bí mật đến thăm Trung Quốc vào tháng 1 năm 1950, và sau đó đến thăm Liên Xô cùng với Chu Ân Lai vào đầu tháng 2. Lúc đó Mao Trạch Đông cũng đang thăm Liên Xô. Hồ Chí Minh nói với Stalin về cuộc đấu tranh chống Pháp đang diễn ra của nhân dân Việt Nam và đề nghị Liên Xô giúp đỡ, đặc biệt là vũ khí và đạn dược. Liên Xô phớt lờ điều đó.




Trong cuộc đấu tranh chống Pháp ở Việt Nam từ năm 1950 đến năm 1954, Trung Quốc đã viện trợ cho Việt Nam hơn 116.000 khẩu súng các loại, 420 khẩu pháo, một số lượng lớn đạn dược hỗ trợ, trang bị kỹ thuật thông tin liên lạc. Hoàng Văn Hoan viết trong hồi ký: "Trong cuộc kháng chiến chống Pháp từ năm 1950 đến năm 1954, Trung Quốc là quốc gia duy nhất cung cấp hỗ trợ quân sự cho đất nước chúng ta. Tất cả vũ khí và đạn dược và thiết bị của quân đội chúng ta được cung cấp trực tiếp bởi Trung Quốc theo nhu cầu ngân sách và chiến dịch". Năm 1956, Trung Quốc vừa định hình sản xuất súng trường bán tự động và súng tiểu liên, ưu tiên hỗ trợ 50.000 khẩu súng trường bán tự động và súng tiểu liên của quân đội Trung Quốc. Năm 1960, cầu thuyền hạng nặng được sản xuất và hỗ trợ đầu tiên cho Việt Nam. Ngoài ra, từ năm 1953 đến năm 1963, Trung Quốc đã thành lập sáu tiểu đoàn pháo binh cao cấp, một trung đoàn kỹ sư, một trung đoàn cầu thuyền, một trung đoàn xe tăng và một trung đoàn máy bay chiến đấu cho Quân đội Nhân dân Việt Nam, bổ sung vũ khí hạng nhẹ, ô tô và thông tin liên lạc, kỹ thuật và thiết bị quan sát.




Cuộc đấu tranh chống Pháp phụ thuộc vào sự ủng hộ của Trung Quốc, và cuộc đấu tranh chống Mỹ và cứu nước vẫn phụ thuộc vào sự ủng hộ của Trung Quốc. Trung Quốc giảng về tình bạn và sẵn sàng đáp ứng yêu cầu".




Chuyến tàu đi qua Liễu Châu, Hồ Chí Minh nhớ mãi những ngày đêm ở Liễu Châu từ ngày 3 đến ngày 5 tháng 7 năm 1954, tức là trong thời gian diễn ra Hội nghị Genève. Khi đó Liễu Châu không quá phồn vinh, quần áo của thị dân không quá lộng lẫy, nhưng người dân vẫn chân chất và nhân hậu như vậy. Khi đó, ông và Chu Ân Lai đã trao đổi thẳng thắn và chân thành về một số vấn đề lớn liên quan đến Hội nghị Genève. Việt Nam lúc đó đang ở ngã tư đường, có thể hòa bình, có thể đấu tranh, đấu tranh vì hòa bình, và có thể chuẩn bị cho chiến tranh. Hai bên đã đạt được sự đồng thuận. Sau đó, Hồ Chí Minh thăm Bắc Kinh rồi sang Liên Xô, tìm ý kiến của Lão Đại Ca Liên Xô. Trong Hội nghị Genève, Việt Nam, Trung Quốc và Liên Xô là một bên, Pháp, Anh và Hoa Kỳ là một bên. Hồ Chí Minh luôn coi phe xã hội chủ nghĩa là hậu thuẫn của mình và ông trân trọng mối quan hệ giữa chúng. Khi quan hệ Xô-Trung đổ vỡ và Trung Quốc đề xuất phản đối chủ nghĩa xét lại hiện đại của Liên Xô, ông ấy nói với nhà lãnh đạo Trung Quốc rằng Liên Xô là "Lão Đại Ca" và Trung Quốc là "Lão Đại Thư"(chị cả). Hồ Chí Minh mất năm 1969. Điều cuối cùng ông nhìn thấy là cuộc cãi vã giữa Trung Quốc và Liên Xô, và những gì ông nghe được là tiếng súng trên sông Ussuri.




Trong cuộc họp ở Geneva, Chu Ân Lai, trưởng phái đoàn Trung Quốc, đã đàm phán với Hồ Chí Minh, Phạm Văn Đồng, trưởng phái đoàn Việt Nam, và Molotov, trưởng phái đoàn Liên Xô, để phấn đấu cho sáng kiến này. Cuộc họp kết thúc vào ngày 20 tháng 7, phân chia hai miền nam bắc Việt Nam với vĩ tuyến 17 vĩ tuyến bắc, và một cuộc tổng tuyển cử sẽ được tổ chức vào hai năm sau đó. Hồ Chí Minh rất hài lòng với hiệp định Hội nghị Genève, còn Khrushchev rất hài lòng, Đảng ******** Trung Quốc và chính phủ Trung Quốc ngay lập tức gửi điện mừng tới Đảng Lao động và chính phủ Việt Nam. Nhưng Dulles, người không bắt tay Chu Ân Lai trong cuộc gặp, không hài lòng.




Mùa xuân năm 1965, Trường Sa(một địa danh trùng tên) đầy gió và đẹp trời.




Sau khi tắm rửa xong, Mao Trạch Đông bước ra khỏi phòng, vươn vai. Thói quen lao động thức khuya đến sáng sớm của ông được hun đúc trong những năm chiến tranh, đến những năm hòa bình xây dựng đất nước vẫn không hề thay đổi. Trong màn đêm u tịch, con người tĩnh lặng, suy nghĩ ngang dọc, không bị gò bó và không bị kiềm chế. Nhiều nguyên tắc, chính sách lớn trong thời kỳ cách mạng xã hội chủ nghĩa và xây dựng xã hội chủ nghĩa của Trung Quốc đã được Người suy nghĩ và quyết định trong đêm tĩnh lặng này.




Hôm nay, Hồ Chí Minh, Chủ tịch nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa, sẽ bí mật đến thăm ông, và Chủ tịch Mao sẽ gặp ông tại đây.




Hồ Chí Minh muốn nói đến điều gì? Hồ Chí Minh sẽ đưa ra những yêu cầu gì? Mao Trạch Đông nghĩ. Nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa là nước láng giềng, láng giềng hữu nghị. Hồ Chí Minh là một người bạn chân thành và thẳng thắn. Ngay từ trong các cuộc Nội chiến Cách mạng lần thứ nhất và thứ hai ở Trung Quốc, ông đã ở Trung Quốc nhiều năm, hoạt động cách mạng với Đảng ******** Trung Quốc và nhân dân Trung Quốc và tham gia vào cuộc chiến tranh chống Nhật: Mao Trạch Đông, Chu Ân Lai và các các đồng chí lãnh đạo Trung ương đã có tình cảm sâu sắc với Hồ Chí Minh.


10h30 sáng, Chủ tịch hai đảng bắt tay và ôm hôn nhau thân mật.




Mao Trạch Đông đã biết về tình hình Việt Nam, và ông nói: "Chủ tịch Hồ, ông đến từ Việt Nam, còn tôi ở Hồ Nam. Chúng ta là một gia đình! Có khó khăn gì không? Muốn có người, muốn có vật gì đó, nhĩ nói. ".




Giọng địa phương của Mao Trạch Đông rất nặng, Hồ Chí Minh hiểu điều đó. Hồ Chí Minh có thể nói tiếng Trung Quốc, tiếng Quảng Đông và một chút phương ngữ Thượng Hải. Ông nói với Mao Trạch Đông về một vài tình huống Việt Nam, và lấy từ trong túi bộ trang phục Trung San ra một tờ giấy ghi chú.




Thứ mà Hồ Chí Minh lấy ra từ túi quần áo Trung San của mình là một sơ đồ gồm 12 đường cao tốc sẽ được gấp rút chạy về phía Bắc Hà Nội, Việt Nam ...




Hết trích.




Tư liệu của bài báo trùng với bài báo mà Washington post đăng, tạm dịch:


Trung Quốc thừa nhận tham chiến trong chiến tranh Việt Nam


"HONG KONG, ngày 16 tháng 5 -- Trung Quốc thừa nhận rằng họ đã gửi 320.000 quân chiến đấu đến Việt Nam để chiến đấu chống lại lực lượng Hoa Kỳ và các đồng minh Miền Nam Việt Nam của họ. Trong một báo cáo được giám sát tại Hồng Kông, Dịch vụ Tin tức Trung Quốc bán chính thức cho biết Trung Quốc đã gửi binh sĩ đến Việt Nam trong những năm 1960 và chi hơn 20 tỷ đô la để hỗ trợ quân đội Bắc Việt Nam chính quy của Hà Nội và các đơn vị du kích Việt Cộng."


Nguồn: http://news.163.com/2004w02/12473/2004w02_1077699506703.html


https://www.washingtonpost.com/.../6b9cb8a4-4d18-48bf.../


Một bài khác của Trung Quốc cũng xác nhận 320,000 quân, đồng thời nêu lý do tại sao Trung Quốc không công khai giống như chiến tranh Triều Tiên, tóm tắt là trong trường hợp chiến tranh VN thì Mỹ không muốn xung đột trực diện với Trung Quốc và cả 2 bên đều cố gắng kiềm chế:


https://www.sohu.com/a/84502464_290084


Link TQ có thể được tìm nhờ Baidu nhé
 
Cũng hay đấy một phần lịch sử bị che giấu vì các yếu tố chính trị. Nhiều thằng nhóc bây giờ vẫn còn ngu nghĩ rằng VN đủ sức đánh bại bất kì ai vì chúng nó đâu có được đọc những câu chuyện cộng đồng quốc tế Nga, Tàu, khối xhcn đã viện trợ cho ta như nào.
 
Nghe tới khựa là ko ưa rồi
Mày không ưa Khựa là cảm tính cá nhân mày. Còn sự thật là đéo có Khựa (và Liên Xô) giúp từ nhân lực tới vật lực, thì cha ông mày đéo có một cửa gì đánh Pháp đánh Mẽo. Cha ông chúng mày là một lũ khố rách áo ôm ngửa tay xin Khựa (và Liên Xô) tất tần tật những gì có thể xin, từ cây kim sợi chỉ, từ hạt gạo lon sữa, từ viên đạn tên lửa, và chúng mày đéo có cái đéo gì ngoài cái mạng cùi.

Có thể nói hồi đó Liên Xô là bố chúng mày, còn Khựa là mẹ chúng mày. Và bây giờ thì Khựa vẫn là mẹ chúng mày, sau khi thằng bố Liên Xô chết vì đột quỵ.

Cay không thằng ngu? Cay thì tự đấm ngực chết mẹ mày đi.
 
Mày không ưa Khựa là cảm tính cá nhân mày. Còn sự thật là đéo có Khựa (và Liên Xô) giúp từ nhân lực tới vật lực, thì cha ông mày đéo có một cửa gì đánh Pháp đánh Mẽo. Cha ông chúng mày là một lũ khố rách áo ôm ngửa tay xin Khựa (và Liên Xô) tất tần tật những gì có thể xin, từ cây kim sợi chỉ, từ hạt gạo lon sữa, từ viên đạn tên lửa, và chúng mày đéo có cái đéo gì ngoài cái mạng cùi.

Có thể nói hồi đó Liên Xô là bố chúng mày, còn Khựa là mẹ chúng mày. Và bây giờ thì Khựa vẫn là mẹ chúng mày, sau khi thằng bố Liên Xô chết vì đột quỵ.

Cay không thằng ngu? Cay thì tự đấm ngực chết mẹ mày đi.
Thôi thôi ông im mồm, ko có khựa thì nam việt giờ là con rồng châu á rồi, ông nâng bi cho khựa thì kệ ông nhưng đừng có nói quá như thế
 
Mày không ưa Khựa là cảm tính cá nhân mày. Còn sự thật là đéo có Khựa (và Liên Xô) giúp từ nhân lực tới vật lực, thì cha ông mày đéo có một cửa gì đánh Pháp đánh Mẽo. Cha ông chúng mày là một lũ khố rách áo ôm ngửa tay xin Khựa (và Liên Xô) tất tần tật những gì có thể xin, từ cây kim sợi chỉ, từ hạt gạo lon sữa, từ viên đạn tên lửa, và chúng mày đéo có cái đéo gì ngoài cái mạng cùi.

Có thể nói hồi đó Liên Xô là bố chúng mày, còn Khựa là mẹ chúng mày. Và bây giờ thì Khựa vẫn là mẹ chúng mày, sau khi thằng bố Liên Xô chết vì đột quỵ.

Cay không thằng ngu? Cay thì tự đấm ngực chết mẹ mày đi.
Khựa là con chó rẻ rách, ăn cắp công nghệ cả thế giới đều ghét khựa, khựa đánh biên giới xâm chiếm đảo của vn mà mày bênh đc thì tao nghi ngờ mày là thằng phản động rồi
 
Khựa là con chó rẻ rách, ăn cắp công nghệ cả thế giới đều ghét khựa, khựa đánh biên giới xâm chiếm đảo của vn mà mày bênh đc thì tao nghi ngờ mày là thằng phản động rồi
Tầm anh em dân đen thì tiền là số 1 , theo Mỹ là số 1 rồi , Còn chuyện khúc mắc lịch sử , chính trị thì quan tâm làm cái giề . Covid đang đói há mõm ra
 
Tàu nó chiếm đất chiếm đảo mà nó nâng bi như thế thì thua
Đảo VN có phải mỗi Tàu chiếm đéo đâu. Các đồng minh của Mỹ mà m tôn thờ mỗi thằng cũng chiếm vài đảo trong cái hs,ts đấy. Rồi thằng Mỹ nó có lên án ko? Đéo bao giờ nhé Mỹ nó xem các đảo đó là đảo bọn Phi, bọn Đài, bọn Malay....là của bọn nó . VN mà đòi nó lại đấm vào mồm chứ đấy mà trả .
 
Chung quy là cá lớn nuốt cá bé không sai , tao chỉ mong Các bác lái sao cho dân đen sướng là đc ! Phải k chúng mày , cãi nhau làm đ éo gì
 
Khựa là con chó rẻ rách, ăn cắp công nghệ cả thế giới đều ghét khựa, khựa đánh biên giới xâm chiếm đảo của vn mà mày bênh đc thì tao nghi ngờ mày là thằng phản động rồi
ờ trình ăn cắp thế thằng lồn nào cũng mong có được đấy , con chó ngu ạ , ko có hàng giá rẻ mà dùng đâu mà dùng hàng gì ko có hàng tàu ko , địt mả mẹ nhà mày , quân ăn cháo đái bát
 
Có quân khựa, nhưng không tham chiến nhé, bao gồm:
- cố vấn
- công binh, làm đường ở phía Bắc, khu gang thép Thái Nguyên
- phòng không, bảo vệ cho đám công binh trên. Nghe kể là máy bay Mỹ bay đến thì các chú rúc hết xuống hầm, máy bay Mỹ qua thì các chú lại ngoi lên bắn như đập mẹt
- hải quân, có vài tàu tuần tra chung ở bắc Vịnh Bắc Bộ (mạn Hạ Long, Bái Tử Long). Có lần dám diễu ra biển đấu nhau với không quân hải quân Mỹ, bị nó cho mấy tàu về thăm Hà bá, từ đó rút sạch không dám đến nữa
 
Địt mẹ mấy thằng Ngu tưởng cái phát mình gì vĩ đại , chuyên Trung Quốc hỗ trọ Việt Nam thì có cái chó gì mà phải dấu, chúng mày mà có tí học hành thì thiếu gì tài liệu thống kế đến từng khẩu súng viên đạn Trung Quốc Viên trợ. Còn về quân đội trung Quốc cũng có đầy tài liệu tham chiến ở Việt Nam, tuy nhiên quân đội Trung Quốc chỉ làm nhiệm vụ chính là bảo vệ con đường tiếp vận từ Hà Nội lên biên giới Trung Quốc, và làm đường , mày chịu khó đi thiếu gì nghĩa trang Trung Quốc dọc mấy con đường quốc lộ . ..... Ngoài Trung Quốc ra thì còn có Phi công triều tiên tham chiến trực tiếp đối đầu vói không Quân Mẽo , Tuy nhiên có một điều là Quân đôi Trung Quốc hay Bắc Triều Tiên éo bao giờ vượt qua vùng nghệ An Hà Tĩnh , Mày thấy bọn Mỹ nó bắt được đống tù binh quân giải phóng nhưng có bao giờ thấy thằng Nga xô hay thằng Trung Quốc nào không. Bản Thân Nga vơi Trung Quốc đêu áp dụng chính sách đánh Mỹ đến người Việt Nam cuối cùng nên éo bao giờ chúng nó vượt qua Vĩ tuyến 17 , để trách đối đầu với Mỹ. Cũng như Thỉnh thoảng lại mang Việt Nam ra mặc cả với Mỹ và mới Nhau.
Địt mẹ chỉ buồn cười bây giờ lũ Dâm Chủ cả đời chúng nó đéo bao giờ đọc được một cuốn nghiên cứu lịch sử nào ra hồn, nhưng vớ được tí tài liệu rác rưởi gì , chúng nó cứ làm như phát minh ra châu Mỹ .
 
+ sản quá giỏi, từ 1 đội quân chân đất (tất nhiên là được viện trợ) vươn lên đánh bại mấy cường quốc.
đâu như bọn VNCH được Mỹ buff cho mà đánh như cứt.
Tham nhũng, cờ bạc, buôn lâu, đấu đá, ám sát .... xong đu mẹ càng sang Mỹ phủi tay trốn luôn
 
Đkm giúp lồn. Đéo đánh thì pháp mỹ bh chung đường biên với tàu rồi nên bắt buộc phải hộ
 
Top