Em hết yêu rồi... Anh buông tay rồi đó - Betrayal111

Có thể hơi dài... mong mọi người đọc hết và tư vấn giúp.


Hai đứa mình bắt đầu chuyện tình yêu khi còn học lớp 12. Rồi tới khi thi đại học, bạn ấy chọn 1 trường kinh tế, mình đỗ vào 1 trường kỹ thuật và học đúng ngành mà mình cảm giác thích thú nhất. Mối tình cứ vậy trôi êm đềm qua năm tháng. Cũng đã được hơn 5 năm rồi, có thể chẳng thiếu những lúc giận dỗi nhau, chẳng thiếu những lúc bạn ấy mặt nặng mày nhẹ khi mình uống hơi quá đà với lũ bạn, vì mình qua đón muộn, vì valentine mình bận công chuyện chẳng gặp bạn ấy được... v.v. Chẳng thiếu những lúc 2 đứa vì chuyện gì đó bất đồng quan điểm mà cũng quyết liệt đòi chia tay. Nhưng rồi qua tất cả mọi chuyện lại quay về với nhau và qua những lần đó lại thấy hiểu và yêu nhau nhiều hơn.


Mình giờ là sinh viên năm cuối - 5 năm mà. Nàng thì học khối ngành kinh tế 4 năm đã ra trường và đi làm được hơn 3 tháng rồi. Và mọi chuyện bắt đầu từ đây... Từ cái thời điểm bạn ấy bắt đầu đi làm.


Mình cảm nhận được sự thay đổi trong bạn ấy. Không hẳn đơn giản chỉ là thay đổi cái cách ăn mặc... Ví như thay vì quần jean, áo thun như mình vẫn thích ở bạn ấy thì sẽ là váy công sở, đồ công sở... Những thay đổi ấy mình chẳng nói làm gì. Vì môi trường đã khác giờ đã đi làm thì cũng phải thay đổi vậy thôi! Nhưng bạn ấy chẳng còn những thói quen như cái chuyện tình yêu của 2 người cùng là sinh viên với nhau. Chẳng còn những tin nhắn qua lại... "Có chuyện gì anh gọi điện đi... Em bận lắm"... Đã nghe mấy lần cái câu này khi mình nhắn tin hỏi thăm xem đã ăn cơm trưa chưa? Hay đang làm gì vậy?... Ừm, thì mình cũng đành ngậm ngùi mà chấp nhận rằng "Thì người ta mới đi làm, cũng cần phải tích cực làm việc để được ghi nhận chứ, bận rộn mà, nhắn tin lại phiền ra?"


Rồi cũng chẳng còn hứng thú với cái việc mình rủ đi cùng nhóm bạn để tụ tập ngồi chém gió, đôi khi cũng chỉ là trà đá vỉa hè cho vui vẻ thôi mà... "Em mệt lắm, anh đi 1 mình đi. Đi khi nào về nhà thì gọi điện em." Chẳng còn những buổi 2 đứa lang thang trong công viên, chờ bằng được hoàng hôn, chụp cho bằng được 1 cái ảnh rồi mới về. Những gì giản dị và quá đỗi quen thuộc ấy bỗng chốc trở nên xa lạ... Giờ trong cái work list của bạn ấy ngoài cái việc ở công ty là những buổi tiệc nhỏ với đối tác, những lần cafe với khách hàng. Chẳng tới nỗi quá bận rộn quá, kín mít quá để không có thời gian cho những thói quen kia. Cái cách thể hiện của bạn ấy làm mình hiểu "Dường như bạn đã đi làm và không còn phù hợp với những gì thuộc về sinh viên nữa, hay có khi cũng phủ nhận tất cả những gì mà trước đây bạn vẫn thích và vẫn muốn làm, hay bạn ấy chẳng còn hợp gu với cái sự giản dị, bình dân và vui vẻ như cái thời sinh viên nữa rồi... "Vẫn biết khi người ta đi làm rồi... Mọi chuyện sẽ khác đi rất nhiều... Môi trường mới... Áp lực công việc mới sẽ làm người ta thay đổi... Chỉ không hiểu sao lại thay đổi nhiều và nhanh tới thế... Vô tình giữa mình và bạn ấy là bức tường - bức tường vô hình nhưng cao ngất - giữa cái mác sinh viên năm cuối và người đã đi làm. Cảm giác xa lạ quá...


Rồi sự quan tâm dành cho mình cũng ít đi. Chẳng còn những buổi sáng gọi mình dậy đi học như ngày xưa vẫn thế. Chẳng còn những lúc vội vàng qua phòng trọ nhà mình khi thấy mình giọng khác đi như bị cảm cúm... Giờ giọng có khè khè thì cũng chỉ là: "Anh nhớ uống thuốc vào nhé... Đơn thuốc em chuyển qua mail cho anh rồi đó, anh nhớ mua đầy đủ và uống đi... Chiều tối em xong việc sớm em sẽ qua"... Hai đứa ở cách nhau có hơn 10km mà cảm giác như 2 đầu tổ quốc mà phải xong với chả việc... Có qua gặp bạn ấy và đi chơi với nhau cũng chỉ là bạn ấy rảnh thì bảo qua. Chứ mình cũng nhiều lần hỏi qua đón rồi đi dạo linh tinh nhưng toàn bị từ chối nên cũng chán. Chẳng buồn rủ thêm nhiều nữa.


Đã 3 tháng nay từ lúc đi làm mình đã giật mình vì cái cách nào đó mà bạn ấy thay đổi. Nhưng mình vẫn cố gắng tìm ra nguyên nhân nào đó - lí do nào đó như sự ngụy biện để bảo vệ cho người mình thương yêu suốt mấy năm... Và cũng là để tự ru ngủ mình để thôi không còn phải suy nghĩ quá nhiều nữa...
Nhưng tới ngày hôm qua thì đúng là thảm kịch.


Học xong... Bọn bạn rủ ra quán nước ngồi chém gió chút rồi về nhưng không đi. Hôm nay trời Hà Nội tự dưng lạnh nên nhớ bạn ấy nhiều nhiều, gọi điện hỏi bạn ấy làm xong chưa thì qua rồi đi ăn đồ nướng. "Em hôm nay phải đi có việc rồi anh à, để mai anh nhé"... Thế là đành nhập hội với bọn bạn. Trên cái con đường khi mà mình và bọn bạn còn đang tíu tít chuyện trò đủ thứ trên đời... Vô tình lướt qua... 1 dáng người quen thuộc... 1 bộ đồ mà mình đã từng được nhìn thấy... sau 1 người con trai khác lạ... và cái cách ngồi sau rất thân thiện, thậm chí là cực kì thân thiện khi tay vòng ôm lấy người con trai trước... Lặng người... Chết lặng người... Chẳng hiểu lúc ấy nghĩ gì... Hay có khi chẳng nghĩ được gì cũng nên... Thấy cái xe ấy vụt qua rồi dừng đèn đỏ... Dừng xe... Rút vội cái điện thoại ra gọi... Thấy cái dáng quen thuộc ấy mở ví ra lấy máy điện thoại... Rồi number busy... Chạy gần xe hơn 1 chút nữa thì đúng là bạn ấy... Thôi! Đúng rồi... Chẳng nhầm đi đâu được hết... Sụp đổ và vỡ tan tất cả... Lẳng lặng mà ra về, đi như người mất hồn với những câu hỏi "Tại Sao?"... "Vì sao?"... "5 năm đánh đổi lại bằng sự lừa dối à?"... v.v. Cứ quanh quẩn trong đầu mà chẳng thể nào thoát ra được...


9h tối, điện thoại rung lên khi mình nằm bẹp trong căn phòng nhỏ mơ màng ngủ mà còn quên cả ăn tối... "My love calling"... Mình chẳng nghe máy...


11h tối, trong cái suy nghĩ cảm thấy phát ớn lên được của mình... Mình cầm máy lên và gửi tin nhắn... "Có thể chuyện tình cảm của anh và em chẳng thể biết được sẽ tới đâu hay chẳng biết có tới đích hay không? Có thể ngày 2 đứa chia tay anh không biết nên vui hay nên buồn. 5 năm... Anh không tin là anh chọn sai người... 5 năm... Anh mong rằng em đủ tốt và cố gắng hành động tốt để nếu phải xa nhau... Anh sẽ buồn chứ không phải vui"... Bạn ấy Reply lại: "Anh nói gì em không hiểu?"... Mình tắt máy... Và thức tới giờ vẫn chưa ngủ.


Giờ mình phải làm sao cho chuẩn đây? 5 năm để rồi chết lặng cái tình yêu này bởi sự lừa dối sao... Mình im lặng sao... Mình cũng muốn đc chửi... Được nói thẳng... Được nói tất cả những gì cay nghiệt nhất chứ!!!


Những ngày lăng quăng suy nghĩ:


1h47' a.m 05/10/2011


Vậy là cũng được 1 tuần kể từ cái ngày oái oăm đó xảy ra. 7 ngày là không quá nhiều để nghĩ về 1 chuyện tình cảm 5 năm - không quá nhiều để xem xét lại 1 người đã gần gũi và gắn bó với mình 5 năm... Nhưng nó đủ dài để con người ta sống tỉnh táo hơn... Bớt lụy hơn và cũng đủ để sẵn sàng cho cái tư thế của người chuẩn bị "được" bỏ rơi.

Hà Nội trời lập đông rồi hay sao mà lạnh thế... Hay chỉ là ảnh hưởng của mấy cơn bão đang ồ ạt tràn về. Mưa và gió... Hà Nội ngăn ngắt gió như suy nghĩ của kẻ thất tình. Phố dài thêm phố - mưa buồn thêm mưa... Chẳng bao giờ thấy nó ảm đạm tới thế trong suốt từng ấy thời gian gắn bó với cái mảnh đất mà". Cái gì cũng rẻ chỉ có tình người là đắt thôi này. Khi tâm hồn trở nên quay quắt thì cũng là lúc con người mạnh mẽ nhất mà dám chấp nhận mọi thứ để gạt bỏ hết những heo may lạnh lẽo ra khỏi con người đang từng giờ từng ngày bị hành hạ... Hành hạ tuyệt đối và trên mọi phương diện.


6h sáng tỉnh giấc... Hé cái cửa... Gió lùa vào lạnh buốt... Cảm giác "SUN-gô-KU"... Ngán ngẩm cái thời tiết này lắm rồi nhưng cũng lục đục dậy mà đi nộp bài tập lớn... Cái điện thoại tắt ngẩm từ mấy ngày hôm nay đc bật lên. 8 Tin nhắn báo miss call... 18 Tin nhắn sms... Tìm mãi... Xem đi... Xem lại chẳng thấy tin nhắn của người cần xem... Tin nhắn mà mình tìm kiếm... Nản! Hay là em gọi cho mình... Miss Call... Cũng chẳng có... Toàn là bọn bạn gọi rủ đi đá PS3, rồi hỏi xem bài tập lớn tới đâu rồi... Dự cảm thấy 1 cái gì đó mơ hồ thôi nhưng là cái mơ hồ của sự tan vỡ...
Nằm vật ra giường mà cười nhếch mép và lẩm bẩm: "Cái gì đang xảy ra thế này! Mẹ kiếp"...
11h cũng xong việc trong trường... chạy vội ra quán nước ở đầu cổng trường... nhâm nhi chén trà nóng... chẳng hiểu lúc ấy đang nghĩ gì nữa...??? Đang cay nghiến cái gì nữa... Thấy nóng mặt... Thấy cáu giận... Thấy bực bội... Máu đang sôi dần dần, đều đều và sắp lên tới đỉnh điểm mất rồi... Cầm cái điện thoại lên type: "Hôm nay anh muốn gặp em? 8h tối nay ở quán cafe hay tới nhé. Sau tin nhắn này em chuẩn bị thu xếp công việc để tới đi, anh không muốn em lại nói rằng em busy nữa, có việc gì cũng nên gác lại để mình gặp nói chuyện thẳng thắn!"... 5' sau... Sms phản hồi: "Vâng ah! Mấy ngày nay anh làm gì mà không liên lạc gì với em vậy? Anh vẫn khỏe chứ hay bị làm sao??"


Không 1 sms - không 1 cuộc gọi vậy mà giờ hỏi han đủ thứ vậy sao??? Có chút gì đã không còn sự tôn trọng nguyên vẹn về em trong mình.


7h30' đã có mặt tại quán cafe. Vẫn thế, cho dù có hẹn em sao đi nữa mình cũng luôn cố gắng để tới trước giờ. Nhưng sao cái cảm giác chờ đợi hôm nay nặng nề vậy. Chẳng còn là cái sự chờ đợi để đc xuống nhăn mặt em mà nói: "Làm gì mà lâu vậy em? Biến hình gì mà lâu vậy em?" Mỗi lần tới đón em đi chơi, chẳng còn là những khi chờ em trước cổng trường chờ đón em về mà tụi bạn em gặp vẫn trêu... Em thì ngoảnh ra cười rồi vòng tay ôm nhẹ lấy mình... Nhẹ nhàng vậy thôi... Yên bình vậy đó mà giờ lại là cảm giác chờ đợi ngột ngạt thế chứ!


Phố lạnh quá... Qua cái con mắt nhìn của cái kẻ chờ đợi để được đau khổ thì nó lạnh khủng khiếp... Thỉnh thoảng qua lại là 1 vài cặp đôi tay trong tay tiến vào mà ngồi ở những chỗ kín đáo 1 chút trong cái quán cafe đông đúc này... Hạnh phúc là thế mà có kẻ ngồi chờ được đau khổ sao? Cảm giác đay nghiến... Nếu đó là sự phản bội... Nếu đó là sự thay đổi... Hận thù bao giờ mới nguôi... Đầu óc và suy nghĩ chỉ trực mà nổ tung...


Miên man trong cái dòng cảm xúc chẳng mấy tích cực ấy... Thấy dáng em từ cửa quán bước vào... Đã 1 tuần rồi mình mới thấy em... Sao lại thay đổi thế này... Sao cái bực bội ấy lại giảm đi thế này... Em đẹp nhất với mình lúc nào cũng là mùa đông, ăn mặc đáng yêu và nhẹ nhàng. Em bước từ từ lại chỗ mình khi đã phát hiện ra chỗ mình ngồi. Chẳng phải là nụ cười và cái tay dơ lên vẫy vẫy khi mình ngồi chờ ở đó 1 hồi rồi như trước đây, hay cái bịt mắt thật chặt mỗi khi em đi vào mà mình chẳng để ý thấy!!! Em với cái gương mặt lãnh đạm rất hợp với thời tiết thẳng tiến đến chỗ mình... Nhìn mình bằng cái ánh mặt vẫn rất nhẹ... Kéo ghế và ngồi xuống!


"Em ơi! cafe nhiều sữa nóng nhé!"... Lúc nào em cũng uống đồ uống đó... Chỉ khác nhau mùa lạnh thì nóng mùa hè thì lại uống đá... Quen miệng lại gọi đồ uống cho em... Em thoáng nhìn rồi ngoảnh đi...
2'
3'
4'
5'
Cả 2 người im lặng... Cái khoảng không giữa 2 người không còn đơn thuần là chỉ còn là cái bàn nữa mà hình như có hàng trăm hàng nghìn cái bàn đan giữa 2 người... Xa xôi và xa lạ quá...


"Sao anh nhắn tin cho em như vậy? Và mấy ngày qua anh đã làm gì mà không liên lạc gì với em? Cả nick yahoo cũng chẳng thấy anh online?"... Em mở đầu trước bằng cái câu hỏi vô vị phá tan cái không khí tĩnh mịch ấy..." Điện thoại em tài khoản hết tiền hay cái sự lo lắng em dành cho anh không có đủ thời gian 1' để em nhắn tin hay gọi điện gì cho anh?"


"Anh nhắn bảo em tới để nói chuyện thẳng thắn và em đang nghe anh, em không muốn nghe những lời đay nghiến ấy"


Mình lặng thinh, biết phải khởi đầu sao đây... Biết phải bắt đầu như thế nào đây... Chưa bao giờ ở trong cái vị thế của 1 người như thế này... Bối rối... Bực tức... Và muốn phát điên.


"Em.."
"Anh àh..."


Cả 2 quay mặt vào nhau trực diện mà muốn nói...


"Anh nói trước đi"
"Em đã làm gì có lỗi với anh phải không?"


Lặng thinh... Lặng thinh...


"Anh đã thấy em..." Ngập ngừng chẳng thể nói hết câu...
"Em cần thời gian, 1 khoảng thời gian đc không anh?"
"Để làm gì, để em suy nghĩ về anh, suy nghĩ về tình yêu của chúng ta hay là để em đem anh ra so sánh với cái người mà anh đã thấy em ngồi sau và ôm người ấy ngay sau khi em từ chối anh, khi anh nói sẽ qua đón em đi chơi 1 chút".


Sau cái câu nói ấy... Gương mặt em thể hiện cái sự thoáng bất ngờ... Cái bất ngờ của kẻ đang ngấm ngầm làm việc gì đó mờ ám... Đang dần dần lừa dối ai đó... Phụ tình ai đó...


"Anh đã thấy....?"
"Anh không thấy điều gì cả! Anh bắt gặp em, em ah? Thấy có nhẹ nhàng quá không?"
"Suốt thời gian qua... Những thay đổi trong cuộc sống của em... Em đã có những thay đổi trong cả suy nghĩ... Về anh... Về em và về cả tình yêu của 2 đứa mình"


...


Mình lặng yên chẳng nói gì cả như chờ đợi cái ngụy biện của ai đó, hay chuẩn bị nghe những lời phỉ báng của ai đó về cái sự quan tâm của mình, về cái cách mình chia sẻ và cả về cái cách yêu của mình...


"Em không biết phải giải thích sao nữa, chẳng thiếu những lúc em chạnh lòng vì anh!!! Với cuộc sống thay đổi em cũng mong muốn ở anh có những sự thay đổi để em có thể nhận được sự quan tâm mà em mong muốn!!!"
"Anh cần phải làm gì!? Bấy lâu nay cái cách mà anh đã yêu em, cái cách mà anh quan tâm với em cần phải thay đổi sao? Hay là cái tình yêu 5 năm ấy cần phải thay đổi cái khác"
"Anh đừng nói vậy! Vậy nên anh đâu có hiểu cho em đâu? Rằng em phải chịu những áp lực như thế nào đâu?"
"5 năm để rồi em nói rằng anh không hiểu được em? Không hiểu đc những áp lực mà em phải gánh chịu!? Có thật vậy không?Hay em không đủ can đảm để nói ra những gì anh thiếu xót mà lẳng lặng quay đi phản bội anh và đâu vào đó rồi thì quay lại trách anh thế này thế kia"
"Em không phản bội anh..."
"Vậy thì người con trai đó là ai? Người mà em ôm đó là ai?"
"Anh ấy làm công ty với em"
"Anh vẫn đang nghe..."
"Em không phủ nhận rằng anh ấy đang là người tán tỉnh em hay là người có tình cảm với em. Với em giờ những áp lực công việc là rất nhiều và anh ấy là người chia sẻ và quan tâm tới em, giúp em giải quyết được công việc, giúp em thoải mái hơn. Và đôi khi, trong khoảng thời gian qua, bên cạnh anh ấy trên công ty em cảm giác nhẹ nhàng. Vì cái cảm giác được giúp đỡ và quan tâm thực sự..."


Mình lặng im... biết nói gì đây... khi ai đó phủ nhận bạn... đánh giá cái vị trí của bạn là chẳng ra gì với 1 người đã quen được 4 tháng trên công ty.


"Em không phải là người nông cạn tới mức gạt bỏ tình yêu của anh, anh có biết những lúc cảm giác thích được bên cạnh anh ấy em đã cắn rứt thế nào khi nghĩ tới anh không? Đêm nào em về cũng suy nghĩ về anh, em biết em làm vậy là có lỗi với anh? Nhưng em cũng có những phút giây có những cảm xúc riêng chứ anh? Liệu anh có hiểu cho em không?"
"Anh cần hiểu gì và được hiểu điều gì? Hiểu rằng anh không thể còn đủ cho em nữa. Và cái đủ ấy là của 1 người khác sao? Anh đâu phải là người bảo thủ tới mức để không thay đổi vì em cái gì đâu? Em lặng im... em chối bỏ anh... và giờ bắt anh phải hiểu?"


Em lặng im... Mắt rơm rớm nước mắt... Cái rơm rớm của sự bế tắc trong ngụy biện hay là gắng lừa dối điều gì mà lại phải vậy...


"Suốt những ngày qua anh đã nghĩ rất nhiều về em... Về anh... Có lẽ em đã thay đổi mất rồi... Cái sự thay đổi mà em không cho anh phù hợp với em nữa... Cuộc sống và suy nghĩ của em... Cũng đã thay đổi... Anh là người yêu của em... Nhưng là người yêu cũ của con người cũ thôi phải vậy không em?"
"Xin anh đừng nói gì thêm nữa" Mắt em nhòe nước... Mình chẳng biết phải giải thích sao cho những giọt nước mắt ấy đây... Hay đúng là mình đã chẳng còn hiểu được em nữa...
Những phút lặng thinh lại bắt đầu...


"Em có tình cảm với người trai ấy chứ? Anh đã nói là sẽ nói chuyện thẳng thắn và anh có thể không đủ để còn được yêu nhưng đủ để chấp nhận mọi thứ"


Em im lặng... Cái gật đầu nhẹ khi những giọt nước mắt của em cũng đã bớt đi...


"Người ấy đã tỏ tình và em đã nhận lời chứ? Và em cần 1 lời chia tay từ anh chứ?"
"Em... Không... Biết... Được... Nữa?"
"Vậy thì mong muốn điều gì ở anh đây?" Giọng mình cũng có chút xíu lớn tiếng hơn chút...


Lặng thinh... Lặng thinh... Lặng thinh...
2'
3'
4'
5'
10'
Mắt em nhìn xa xăm chẳng vào đâu... Mình thì nghẹn lời chẳng biết phải nói gì đây... Chẳng biết phải làm sao nữa đây. Mình đã bị phủ nhận. Cái tình cảm gọi là tình yêu 5 năm ấy giờ nhạt nhòa và mong manh quá. Hay cũng có thể trong em giờ chẳng còn là tình yêu... Đã hết yêu mất rồi.


"Em đã có những thay đổi... Và vô tình gặp 1 người hợp với những đổi thay của em hơn anh... Tình cảm đã rạn nứt rồi có hàn gắn sao nữa cũng chỉ vậy thôi. Chẳng thể nào như trước được nữa... Chắc em cũng hiểu được điều này..."
"Anh..." Em định chặn lời...
"Không, cứ để anh nói đi. Cái ôm mà anh nhìn thấy ấy giờ cũng không còn giá trị nữa... Cái giá trị nằm ở em mất rồi... Em đã không còn muốn yêu anh nữa... Không còn muốn và thích cái sự quan tâm, chia sẻ và yêu thương từ anh nữa. Anh đã nghĩ rất nhiều để có thể nói ra được điều này. Anh không phải là người yếu đuối tới mức mà đòi hỏi sự thương hại từ tình cảm của em và cũng không phải là người muốn sống như thế... Em chẳng cần thêm thời gian nữa đâu? Dù sao đi nữa... Anh đủ cái sĩ diện đàn ông để không chấp nhận đc em... Không chấp nhận đc những gì em đã làm... Chỉ tiếc 1 điều là giá như anh có được cơ hội nào đó để thay đổi anh vì em, rồi em có từ chối và phụ anh thì cũng sẽ hay hơn và công bằng với anh hơn! Anh không muốn kéo dài thêm cái sự nặng nề này nữa đâu! Sẽ là mệt mỏi trong anh và những cắn rứt trong em. Vậy chỉ khổ thêm nhau thôi! Em đã thấy cái nơi em cần... Còn anh... Anh cũng sẽ đi tìm... Ngay khi anh quên được em"


Em... Lặng thinh...


"Anh về trước..."
Bước vội từng nhịp luýnh quýnh ra bàn thu ngân gửi tiền... Rồi lặng lẽ ra về... Trời lại đổ mưa... Em khác xưa rồi và anh cũng khác xưa rồi! Có những cái chết yểu đơn thuần khi con người ta hết yêu và cần 1 thứ khác... Cái mới sinh ra đã phủ nhận hết tất cả cái cũ rồi... Có thể không hẳn là IPhone 5... Nhưng giờ là IPhone 4s thôi người ta cũng đổ nhau mà tìm tới mà bỏ ngỏ cái IPhone 4 thôi! Anh yêu em! Nhưng điều đó đâu đồng nghĩa với việc em xứng đáng với tình yêu ấy...


5 năm vậy là chấm hết!!! Sẽ là vài ngày em buồn thôi... Rồi cái người ấy sẽ lại bên em... Gần em... Để làm em vui và hạnh phúc... Để chia sẻ với em những gì mà anh không làm được... Anh không có được... Còn anh... Cả 1 mùa đông dài đang chờ anh... Và thách thức xem anh đón nhận ra sao.


Em hết yêu rồi... Anh buông tay rồi đó... Đi thật chậm và thật đúng em nhé!
 
Sửa lần cuối:
buồn cho mày đấy... cô gái của m đang rất tham vọng trong vấn đề công việc,muốn tìm chỗ đứng tại nơi làm việc,nên nó mới cho các mối quan hệ khác tiếp cận... chia tay thì củng chia tay rồi...nhiều lúc mới ra trường nó say nắng vài hôm ấy mà...mong rằng nó chọn thằng nào tốt ,chứ không thì nó gặp m sớm thôi.
 
Tml chúc mày tìm được người phù hợp hơn. Dù t đéo biết câu chuyện của mày là thật hay là giả nhưng đọc cũng thấm vcl.
 
khi 2 khối thịt nóng làm cho nhau ướt nhẹp thfi chẳng có cđg phải nghĩ cả.Buồn cho m và cũng vui cho m,m sẽ trưởng thành hơn và con đg sau này sẽ tốt hơn nhiều.T cũng đã trải qua như m,cũng bị trên 1 lần,và lần nào t cũng chia tay ngay sau khi xuất tinh vào xxx nó :)))) cũng đáng mà,đúng ko?
 
M chắc cùng tuổi với t. Trùng hợp t chia tay tình đầu 5 năm cũng thời gian này. Giờ đọc thấy lại mình trong đó mà cảm giác như mới đâu đây. Thanks m nhiều vì nhịp sống SG quá nhanh và đã lâu lắm rồi mới có cảm xúc ngày xưa ùa về.
 
T cũng mới chia tay mối tình gần 5 năm này. Cảm xúc cũng y chang tml này :)) sớm muộn gì cũng thay đổi thôi, chấp nhận và thay đổi
M chắc cùng tuổi với t. Trùng hợp t chia tay tình đầu 5 năm cũng thời gian này. Giờ đọc thấy lại mình trong đó mà cảm giác như mới đâu đây. Thanks m nhiều vì nhịp sống SG quá nhanh và đã lâu lắm rồi mới có cảm xúc ngày xưa ùa về.
 
Dm mấy con mới đi làm hay thế mà, còn đi làm lâu rồi thì nhận ra là mấy thằng cùng cty đéo ra gì đâu
 
Bài này
Hay là kiểu ntn t thấy quá nhiều rồi. Đàn bà, những giai đoạn trong cs nó thay đổi rất nhiều. Sinh viên, đến khi đi làm, sinh con. Thay đổi nhiều. Kể cả khi ít tiền, nhiều tiền nó cũng thay đổi. Đm rẻ rách cả bạn ơi
 
Top