Giữ gìn sự trong sáng của tiếng Việt – ngừng chửi bậy.

newboi

Địt mẹ đau lòng
Bài viết của một kẻ cảm thấy hối hận vì ngôn từ tục tĩu của mình.

Một cảm giác tức giận trào dâng, xuất phát sau vô số những lần bản thân dùng những cử chỉ lịch sự, những lời nói xã giao để tránh né việc đối đầu với vấn đề, tránh né việc phải đứng ra đối lập với ý kiến của kẻ đối diện.

Tôi đã đổ tội cho những câu “địt mẹ” của mình bằng lý luận kinh điển: đó như tức nước vỡ bờ, hay giọt nước làm tràn ly. Đối mặt với kiểm soát dư luận, định kiến xã hội, đồn thổi làng xã, rất nhiều ý kiến của cá nhân đã không có cơ hội được nói ra. Đặc biệt tệ hại nếu những ý kiến cá nhân đó có vẻ mang lại giá trị xây dựng cho tập thể, nhưng lại gây nghi ngờ về sự trong sáng từ động cơ của người nói.

Nhưng chửi bậy có nghiệp.

Giống như việc kiểm soát truyền thông, chửi bậy gây cho người nghe cảm giác ghê tởm và muốn lảng tránh người nói. Giống như trong một cuộc tranh luận, nơi hai bên đang cố gắng đóng góp những ý kiến, sai hay đúng, nhưng mang tính xây dựng, có thể không thích hợp tìm ra được đáp án cuối cùng (đặc biệt khi không hề có đáp án cuối cùng, thể hiện ở nhiều vấn đề xã hội, cái nơi mà con người và con người không ngừng nghỉ thỏa hiệp, mặc cả, kỳ kèo, cân nhắc).

Vậy, có thể nói, đối với việc giao lưu trao đổi giữa người và người, chửi bậy giống như quả bom, một cách khủng bố tinh thần người khác. Thực vậy, nó tạo ra điểm nhấn, tạo ra tiếng vang, tạo nên sự ấn tượng và thu hút sự chú ý. Bằng một phương pháp bạo lực âm thanh, hiếp dâm thính giác.

Cho nên, vô tình, tôi chửi bậy, là đã áp dụng phương pháp bịt mồm người khác, phương pháp giải tán đám đông, phá đám hội nghị của kẻ cầm quyền. Nó giống như quả bom thối, được cảnh sát cơ động ném vào đoàn người biểu tình.

Cho nên…

Xin lỗi nhé.
 
Dit me …. thang mat lon may noi co ly day

có tml nhà báo đến 1 xã viết bài về xã đang làm hồ sơ đề nghị Unétcô công nhận văn hóa phi vật thể, vì là xã ở xa nên ko biết đường cứ phải hỏi luôn mồm, gặp cụ già :
- Xin cụ chỉ cháu tới UB xã
cụ giả nhời
- Cụ đéo biết mô, hỏi người khác đi
gặp cháu học sinh hỏi cũng giả lời
- Thưa chú cháu đéo biết mô
gặp cô gái trẻ
- Chu cha em có biết đéo UB xã ở mô
gặp một sư ông
- Mô phật nhà sư đéo biết
gặp linh mục
- Oh my god, thầy đéo biết đâu
...
cuối cùng cũng tới được UB xã, gặp chủ toạch câu đầu tiên nhà báo trách
- Dân xã anh nói tục quá
chủ toạch xã có vẻ bực mình
- Địt mẹ chúng nó, tôi giáo dục miết mà chúng đéo chịu nghe.
- Thế xã ta làm hồ sơ đề nghị công nhận văn hóa phi vật thể về vấn đề gì?
- Nói tục
.....
 
Mày chăm cop truyện với thơ ca cho anh em nhỉ
có tml nhà báo đến 1 xã viết bài về xã đang làm hồ sơ đề nghị Unétcô công nhận văn hóa phi vật thể, vì là xã ở xa nên ko biết đường cứ phải hỏi luôn mồm, gặp cụ già :
- Xin cụ chỉ cháu tới UB xã
cụ giả nhời
- Cụ đéo biết mô, hỏi người khác đi
gặp cháu học sinh hỏi cũng giả lời
- Thưa chú cháu đéo biết mô
gặp cô gái trẻ
- Chu cha em có biết đéo UB xã ở mô
gặp một sư ông
- Mô phật nhà sư đéo biết
gặp linh mục
- Oh my god, thầy đéo biết đâu
...
cuối cùng cũng tới được UB xã, gặp chủ toạch câu đầu tiên nhà báo trách
- Dân xã anh nói tục quá
chủ toạch xã có vẻ bực mình
- Địt mẹ chúng nó, tôi giáo dục miết mà chúng đéo chịu nghe.
- Thế xã ta làm hồ sơ đề nghị công nhận văn hóa phi vật thể về vấn đề gì?
- Nói tục
.....
 
Bài viết của một kẻ cảm thấy hối hận vì ngôn từ tục tĩu của mình.

Một cảm giác tức giận trào dâng, xuất phát sau vô số những lần bản thân dùng những cử chỉ lịch sự, những lời nói xã giao để tránh né việc đối đầu với vấn đề, tránh né việc phải đứng ra đối lập với ý kiến của kẻ đối diện.

Tôi đã đổ tội cho những câu “địt mẹ” của mình bằng lý luận kinh điển: đó như tức nước vỡ bờ, hay giọt nước làm tràn ly. Đối mặt với kiểm soát dư luận, định kiến xã hội, đồn thổi làng xã, rất nhiều ý kiến của cá nhân đã không có cơ hội được nói ra. Đặc biệt tệ hại nếu những ý kiến cá nhân đó có vẻ mang lại giá trị xây dựng cho tập thể, nhưng lại gây nghi ngờ về sự trong sáng từ động cơ của người nói.

Nhưng chửi bậy có nghiệp.

Giống như việc kiểm soát truyền thông, chửi bậy gây cho người nghe cảm giác ghê tởm và muốn lảng tránh người nói. Giống như trong một cuộc tranh luận, nơi hai bên đang cố gắng đóng góp những ý kiến, sai hay đúng, nhưng mang tính xây dựng, có thể không thích hợp tìm ra được đáp án cuối cùng (đặc biệt khi không hề có đáp án cuối cùng, thể hiện ở nhiều vấn đề xã hội, cái nơi mà con người và con người không ngừng nghỉ thỏa hiệp, mặc cả, kỳ kèo, cân nhắc).

Vậy, có thể nói, đối với việc giao lưu trao đổi giữa người và người, chửi bậy giống như quả bom, một cách khủng bố tinh thần người khác. Thực vậy, nó tạo ra điểm nhấn, tạo ra tiếng vang, tạo nên sự ấn tượng và thu hút sự chú ý. Bằng một phương pháp bạo lực âm thanh, hiếp dâm thính giác.

Cho nên, vô tình, tôi chửi bậy, là đã áp dụng phương pháp bịt mồm người khác, phương pháp giải tán đám đông, phá đám hội nghị của kẻ cầm quyền. Nó giống như quả bom thối, được cảnh sát cơ động ném vào đoàn người biểu tình.

Cho nên…

Xin lỗi nhé.
Lại chó mõm. Loại mày chửi bẩn mồm ;))
 
Đầu buồi... ngôn ngữ sinh ra để dành cho đối tượng đáng để nghe nó. K chửi bậy thì xã hội vẫn là những con ng như vậy thôi.
 
ngôn từ chửi bậy tục tĩu đều từ miệng của đám dlv, bò đỏ chứ đâu ra.
 
Tao hay chửi bậy vì nó giúp tao giải toả căng thẳng, và tao cảm thấy rất giải trí vì điều đó. Địt con mẹ mày!
 
Đúng rồi, địt con mẹ nó hãy văn minh lên, đụ má nói mất dạy là tao bắn á
 
Top