Không còn tình cảm sau 8 năm bên chồng

Tôi 35 tuổi, chồng lớn hơn một tuổi, cưới nhau hơn 8 năm và có bé gái 7 tuổi. Tôi cưới anh sau gần một năm quen biết.

Thời gian yêu tôi thấy anh hiền làm, tốt bụng, gia đình theo đạo Phật, luôn thương yêu bao bọc con cái từng ly từng tý nên cảm thấy an tâm. Chúng tôi có con trước khi cưới và lúc đó anh mới tốt nghiệp đại học; vì việc này tôi bị người nhà anh xem thường nhưng không rõ ở mức độ nào. Họ nghĩ tôi bẫy anh để có hộ khẩu ở thành phố, tôi sốc thực sự.

Sau khi cưới và sinh con, vợ chồng tôi bắt đầu mâu thuẫn. Người chồng hiền lành tôi được biết trước kia chẳng ngại đánh đấm khi tôi nhắc anh bỏ đồ dơ đúng vị trí hay chăm sóc con. Sau khi bị anh đánh lần thứ tư, tôi hụt hẫng thực sự, tình cảm dành cho anh vơi đi rất nhiều.

Mặt khác anh không bao giờ chủ động chia sẻ việc nhà hay chăm con với tôi, chỉ khi nào tôi nhờ hoặc nhắc nhở nhiều lần anh mới làm. Anh làm xong tôi lại phải dọn dẹp hoặc làm lại. Từ lúc lấy nhau anh chưa bao giờ lên kế hoạch tiết kiệm hay trau dồi kiến thức, kinh nghiệm để tăng thu nhập. Anh an phận với mức lương đủ tiêu xài hàng tháng. Tôi không cam chịu cuộc sống như vậy nên đã cố gắng học thêm MBA để thay đổi công việc. Những tưởng anh và gia đình ủng hộ nhưng họ lại cho rằng tôi học là để hơn chồng.

Trong quá trình học, tôi tranh thủ dọn dẹp nhà cửa vào ban đêm, nấu ăn vào cuối tuần để khỏi phải nghe những lời chì chiết này nọ. Sau hai năm tôi cũng cầm được tấm bằng mong ước nhưng không phải, thu nhập chưa cải thiện nên khi bực bội mẹ chồng lại nói tôi, cho rằng tôi học lắm tốn tiền mà không làm được gì. Bà cho rằng tôi làm dâu quá sướng, có nhà chồng chăm con cho ăn học mà không biết điều. Trong khi chi phí học hành tôi chưa từng mượn nhà chồng đồng nào, mỗi khi nhảy việc lại lang thang các quán cà phê mà không dám ở nhà cho đến khi tìm được việc, sợ bị nói này nọ. Khi tôi cố làm thêm, về trễ lại bị ba mẹ chồng nói dọn ra ngoài ở, dùng những lời lẽ cay nghiệt với tôi. Tôi sống trong tâm lý nặng nề.

Trong thời gian sống chung, vợ chồng mâu thuẫn, anh làm tổn thương tôi rồi xin lỗi, hứa thay đổi. Tôi chờ sự thay đổi đó 8 năm rồi không thấy gì khác ở chồng. Tôi mệt mỏi, muốn ly hôn nhưng lại sợ mang tiếng bỏ chồng bỏ con. Nhà chồng cứ bảo tôi lợi dụng chồng để học hành, giờ có mọi thứ rồi lại phủi tay. Thêm chuyện con cái lớn mà tôi không dạy dỗ được, lúc nào ông bà cũng cưng chiều bé hết mực, một ngày có thể cho bé xem tivi hoặc sử dụng máy tính từ sáng tới tối. Tôi mà dạy hoặc mắng con là chắc chắn sẽ bị chỉ trích, rồi bảo sao lại nghiêm khắc với con như thế.

Sạu mọi chuyện, tôi không còn cảm xúc với chồng, luôn thấy khó chịu khi anh hỏi han hay cố tình đụng chạm. Tôi thực sự dễ chịu khi anh giữ khoảng cách và chỉ trò chuyện về gia đình, con cái khi cần thiết. Lối thoát nào dành cho cuộc hôn nhân của tôi?
 
Tôi 35 tuổi, chồng lớn hơn một tuổi, cưới nhau hơn 8 năm và có bé gái 7 tuổi. Tôi cưới anh sau gần một năm quen biết.

Thời gian yêu tôi thấy anh hiền làm, tốt bụng, gia đình theo đạo Phật, luôn thương yêu bao bọc con cái từng ly từng tý nên cảm thấy an tâm. Chúng tôi có con trước khi cưới và lúc đó anh mới tốt nghiệp đại học; vì việc này tôi bị người nhà anh xem thường nhưng không rõ ở mức độ nào. Họ nghĩ tôi bẫy anh để có hộ khẩu ở thành phố, tôi sốc thực sự.

Sau khi cưới và sinh con, vợ chồng tôi bắt đầu mâu thuẫn. Người chồng hiền lành tôi được biết trước kia chẳng ngại đánh đấm khi tôi nhắc anh bỏ đồ dơ đúng vị trí hay chăm sóc con. Sau khi bị anh đánh lần thứ tư, tôi hụt hẫng thực sự, tình cảm dành cho anh vơi đi rất nhiều.

Mặt khác anh không bao giờ chủ động chia sẻ việc nhà hay chăm con với tôi, chỉ khi nào tôi nhờ hoặc nhắc nhở nhiều lần anh mới làm. Anh làm xong tôi lại phải dọn dẹp hoặc làm lại. Từ lúc lấy nhau anh chưa bao giờ lên kế hoạch tiết kiệm hay trau dồi kiến thức, kinh nghiệm để tăng thu nhập. Anh an phận với mức lương đủ tiêu xài hàng tháng. Tôi không cam chịu cuộc sống như vậy nên đã cố gắng học thêm MBA để thay đổi công việc. Những tưởng anh và gia đình ủng hộ nhưng họ lại cho rằng tôi học là để hơn chồng.

Trong quá trình học, tôi tranh thủ dọn dẹp nhà cửa vào ban đêm, nấu ăn vào cuối tuần để khỏi phải nghe những lời chì chiết này nọ. Sau hai năm tôi cũng cầm được tấm bằng mong ước nhưng không phải, thu nhập chưa cải thiện nên khi bực bội mẹ chồng lại nói tôi, cho rằng tôi học lắm tốn tiền mà không làm được gì. Bà cho rằng tôi làm dâu quá sướng, có nhà chồng chăm con cho ăn học mà không biết điều. Trong khi chi phí học hành tôi chưa từng mượn nhà chồng đồng nào, mỗi khi nhảy việc lại lang thang các quán cà phê mà không dám ở nhà cho đến khi tìm được việc, sợ bị nói này nọ. Khi tôi cố làm thêm, về trễ lại bị ba mẹ chồng nói dọn ra ngoài ở, dùng những lời lẽ cay nghiệt với tôi. Tôi sống trong tâm lý nặng nề.

Trong thời gian sống chung, vợ chồng mâu thuẫn, anh làm tổn thương tôi rồi xin lỗi, hứa thay đổi. Tôi chờ sự thay đổi đó 8 năm rồi không thấy gì khác ở chồng. Tôi mệt mỏi, muốn ly hôn nhưng lại sợ mang tiếng bỏ chồng bỏ con. Nhà chồng cứ bảo tôi lợi dụng chồng để học hành, giờ có mọi thứ rồi lại phủi tay. Thêm chuyện con cái lớn mà tôi không dạy dỗ được, lúc nào ông bà cũng cưng chiều bé hết mực, một ngày có thể cho bé xem tivi hoặc sử dụng máy tính từ sáng tới tối. Tôi mà dạy hoặc mắng con là chắc chắn sẽ bị chỉ trích, rồi bảo sao lại nghiêm khắc với con như thế.

Sạu mọi chuyện, tôi không còn cảm xúc với chồng, luôn thấy khó chịu khi anh hỏi han hay cố tình đụng chạm. Tôi thực sự dễ chịu khi anh giữ khoảng cách và chỉ trò chuyện về gia đình, con cái khi cần thiết. Lối thoát nào dành cho cuộc hôn nhân của tôi?
Đánh đấm lần 1 là thấy vứt đi rồi
 
Top