Luôn so sánh chồng với người khác

Tôi có việc làm ổn định, có ngoại hình, lấy chồng 4 năm và có con trai 3 tuổi. Chồng hơn tôi 4 tuổi, nhà nghèo nên chỉ học tới cấp hai rồi tự bươn chải.

Chúng tôi cùng quê, khác xã. Anh với các chị lập nghiệp ở Sài Gòn, bố mẹ vẫn ở quê. Lúc quen tôi, anh có một số vốn, tính ra thời điểm đó số tiền khá lớn so với một người công nhân như anh. Tôi nhận thấy anh là người hiền lành, chịu khó lại thật thà. Anh làm công nhân nhưng tiêu pha tiết kiệm, biết dành dụm và lo cho tương lai. Thời điểm quen tôi, anh trắng trẻo, đẹp trai và rất hiền lành. Tôi tự hào về anh vì được chiều chuộng. Tính tôi sĩ diện và háo thắng, nghe theo lời bạn bè góp tiền kinh doanh chung nhưng không có định hướng và nhanh nản nên thất bại, nợ lớn. Anh đưa tôi tới ngân hàng, rút toàn bộ số tiền anh có và mượn thêm chị gái để đưa tôi trả nợ.

Anh không phải người đầu tiên của tôi nhưng yêu và trân trọng tôi tuyệt đối, chưa bao giờ nhắc chuyện quá khứ của tôi (tôi đã trao cái ngàn vàng cho tình đầu). Trong lúc quen nhau, bao nhiêu tính xấu của tôi bộc lộ hết. Tôi ý thức được mình nóng này, giận lên là chửi rủa anh, nói những lời không tốt với anh, anh chỉ im lặng và dỗ dành. Vì những điều đó, tôi quyết định cưới khi anh nói muốn xây dựng gia đình và ở bên tôi. Tôi cảm nhận tình yêu của anh dành cho mình rất nhiều. Bạn bè và gia đình tôi đều nói tôi may mắn vì lấy được người chồng có trách nhiệm như anh. Chỉ tôi không nhận ra điều này và luôn mơ ước chồng mình có địa vị hơn.

Cưới được một tháng tôi có thai; từ đó anh làm thêm nhiều việc. Vì không có bằng cấp nên những công việc của anh đa phần là việc tay chân nặng nhọc, người lúc nào cũng lấm lem. Ban ngày anh đi làm công nhân, tối về làm thêm bốc hàng ở siêu thị. Khi nào không có việc ở siêu thị thì anh đăng ký chạy xem ôm công nghệ. Tôi chỉ đi làm rồi về nghỉ, không cần làm bất cứ gì. Anh đi làm về nấu cơm rồi ăn với tôi sau đó mới đi làm tối. Chén bát, quần áo tôi muốn dọn thì làm, không cứ để đó về anh làm. Kể cả về nhà chồng, các chị anh cũng không để tôi làm việc gì.

Vì phải làm nhiều nên anh gầy đi, đen hơn, không đẹp như trước. Tôi hỏi anh làm nhiều để làm gì, anh muốn mẹ con tôi có ngôi nhà nhỏ, không phải đi thuê nữa. Rồi anh vay mượn các chị, kèm theo của hồi môn lúc cưới và số tiền cả năm đi làm thuê đủ mau căn nhà nhỏ vùng ven TP HCM. Tôi thấy cũng vui.

Từ khi có nhà, cuộc sống tôi lại thoải mái hơn. Tôi nói mệt khi mang thai nên chồng gánh vác hết việc nhà. Rồi vì số nợ mua nhà mà anh đi làm nhiều hơn. Mỗi lần đi làm về mồ hôi anh ướt đẫm, tất bật vào bếp nấu cơm, dọn dẹp. Anh bảo không có bằng cấp nên phải cố hơn người khác nhiều thì vợ con mới không khổ. Đáng lẽ tôi phải thấy thương anh nhưng lại chỉ ước chồng có bằng cấp, có học thức, đôi khi tôi còn có tư tưởng khinh thường anh. Ở nhà rảnh nên tôi hay lên mạng xã hội, nhìn bạn bè khoe nhà đẹp, chồng có địa vị lại yêu thương vợ con, tôi ước chồng được như thế. Tôi không hề có tư tưởng ngoại tình, chỉ mong có cuộc sống như bạn bè thôi.

Cuộc sống của tôi cứ chìm đắm trong sự so sánh chồng với người khác. Anh không biết điều đó, cứ giành làm việc nhà, tôi muốn gì cũng chiều, luôn lo lắng và yêu thương tôi. Sau sinh một năm tôi đi làm lại. Con hay ốm, không gửi nhà trẻ, anh bảo tôi ở nhà chăm con. Tôi lại muốn đi làm, ở nhà buồn, vì thế mới bàn với chồng gửi con về quê cho ngoại giữ. Khi con được 2 tuổi rưỡi, vợ chồng quyết định rời phố về quê để được gần con, anh cũng là con trai trưởng nên về để tiện gần bố mẹ sau này. Bán căn nhà ở ven thành phố, chúng tôi dành một nửa để về quê làm nhà, nửa còn lại mua chiếc xe ôtô 4 chỗ về quê anh chạy dịch vụ. Anh không bằng cấp rất khó xin việc. Căn nhà chúng tôi đang ở là một tay anh tính toán, xây dựng; điện nước trong nhà anh tự làm.

Thời gian dịch bệnh, không chạy xe được nên anh đi làm điện, hết việc lại đi khoan giếng với người quen. Việc gì kiếm được tiền anh đều làm, không ngại khổ gì. Tôi vẫn được chồng yêu chiều, con cái nhờ bà ngoại lo, bản thân không phải làm gì. Anh còn để tôi làm những gì mình muốn, động viên tôi học yoga, học đàn theo sở thích. Tôi nghĩ anh biết vợ thua thiệt nên làm cho tôi những điều đó là hiển nhiên. Nhà tôi sửa chữa hay làm gì cũng anh gánh vác, đó là lý do vì sao tôi vẫn thương anh nhưng luôn có sự so sánh anh với người khác. Tôi phải làm sao để thoát khỏi suy nghĩ so sánh chồng?
 
Khi tình yêu dành cho chồng chưa đủ lớn thì suy nghĩ so sánh đó vẫn còn nhé
 
Chính vì vậy, tiếp xúc lâu với bọn đàn bà tôi càng thấy ghét bọn đàn bà. Nói người khác thì được, đến lúc nói lại thì lại quay ra oan ức xem bản thân là nạn nhân. :embarrassed:
Gây ra họa, đổ trách nhiệm lên người khác. Không chịu trách nhiệm cho hành động, lời nói của bản thân. Luôn cho mình là đàn bà con gái nên nhận sự ưu tiên, nhưng không muốn làm ngang ngửa với đàn ông. :embarrassed:
 
Top