Những câu chuyện ma có thật và đêm mưa.

t có nhiều mẫu chuyện ma có thật hơn mà t từng chứng kiến nhưng giọng văn t ko hay nên ko biết truyền tải thế nào. Thấy bài viết của thớt hay mà tự dưng nhớ lại. Vodka thớt nhé
 
Nằm trong khám lớn
Mở cửa ngày hai lần lấy nước và lấy cơm
Tội nghiệp Bala giữa bốn bức tường lao
Với gông cùm chéo giò
Admin có nói Bala bị án tử hình rồi
Không về đâu nữa Nu ơi :too_sad:

Giờ mới đọc được comment nầy của Cửu và mọi người. May có bạn vừa mới comment nó hiện thông báo ra mới vô đọc được, chứ không là cũng không biết luôn rồi.
 
t có nhiều mẫu chuyện ma có thật hơn mà t từng chứng kiến nhưng giọng văn t ko hay nên ko biết truyền tải thế nào. Thấy bài viết của thớt hay mà tự dưng nhớ lại. Vodka thớt nhé
Cám ơn bạn nhé!
Bạn cứ kể tự nhiên đi, nhiều khi cứ thành thật vầy mà lại hay.
 
Câu chuyện 2 cũng khá giống chuyện của thằng em họ tao
Nó mất vì tai nạn lúc vừa tròn 20t. Nó với thằng bạn thân nó đi chơi, bị đám thanh niên thôn khác dí đánh, 2 thằng sợ nên kéo max ga cuối cùng tông vào cây bên đường, nó chết thằng bạn còn sống. Nhưng tầm 1 tuần sau thằng bạn thân tự nhiên ra sau nhà treo cổ tự tử.
 
Câu chuyện 2 cũng khá giống chuyện của thằng em họ tao
Nó mất vì tai nạn lúc vừa tròn 20t. Nó với thằng bạn thân nó đi chơi, bị đám thanh niên thôn khác dí đánh, 2 thằng sợ nên kéo max ga cuối cùng tông vào cây bên đường, nó chết thằng bạn còn sống. Nhưng tầm 1 tuần sau thằng bạn thân tự nhiên ra sau nhà treo cổ tự tử.
Chia buồn cùng gia đình!
 
Luyện Bùa (ST)

Phần 1: Đó là ngôi nhà cũ của gia đình hắn, lúc đó hắn hiền như đất . Mọi người từ hàng xóm , bạn bè, đồng nghiệp ai cũng quý mến vì hắn thật thà, chịu khó lại tốt tính, đi đâu cũng lễ phép chào hỏi, về có quà bánh là không ngại chia cho các bạn nữ và đám trẻ con ở chỗ làm hay hàng xóm xung quanh. Vào một đêm nọ, bác hàng xóm thấy hắn trở về nhà trong bộ dạng say xỉn, đi đứng không vững , về sát đến cổng thì chiếc xe máy nằm chỏng chơ một góc, hắn thì nằm vật xuống đất. Thấy vậy bác ta liền chạy đến đỡ hắn dậy, bác cũng khá ngạc nhiên vì đây là lần đầu thấy hắn say rượu đến vậy .Trong cơn say hắn ú ớ nhắc đến một người con gái nào đó mà hắn phải lòng rồi tự oán trách bản thân vì nghèo nên không thể đến được với cô gái kia. Bác Bình an ủi nói rằng hắn còn trẻ, cuộc sống trước mắt như thế đã là khá hơn so với nhiều người rồi, chỉ là hắn đang có cái tư tưởng đứng núi này trông núi nọ thôi. Hắn ậm ừ rồi cố nết vào trong nhà. Sáng hôm sau ra đường gặp mặt mọi người, hắn lại cười nói như chưa từng có chuyện xảy ra, ai hỏi chuyện tối qua hắn cũng cười khẩy nói rằng tối qua đi ăn cưới bạn, đám bạn rủ quá chén nên say về nói linh tinh thôi. Nhưng ngay ngày hôm đó trong ngôi nhà của gia đình hắn, những cuộc cãi vã bắt đầu nổi lên, có vẻ như hắn và cha mẹ bất đồng chính kiến chuyện gì đó. Chiều muộn ngày hôm sau, bà Sáu đang tưới cây thì thấy hắn lẹt đẹt kéo cái vali ra đầu ngõ, bà hỏi thì hắn cười nói rằng lần này hắn đi tỉnh khác lập nghiệp với quyết tâm làm giàu. Nhưng hắn đi mãi không về, gia đình liên lạc thế nào cũng không được, không một ai biết hắn đi đâu cả. Gần 2 năm sau, sau mọi nỗ lực tìm kiếm không thành , tưởng chừng như hắn đã mất tích mãi mãi thì đột nhiên vào đêm thứ 6 hôm đó, hắn trở về. Người ta kể lại rằng lúc đó trông hắn kỳ quái lắm, không ai nhận ra cả. Râu tóc dài như tổ quạ, mắt trũng vào, da dẻ xám xịt gầy xơ xác, khoác một chiếc áo choàng xuềnh xoàng, có mũi chùm đầu. Đêm muộn , một người phụ nữ đi qua thấy hắn còn tưởng là ma quỷ mà la ầm lên rồi ngất xỉu. Ngay cả khi hắn bước chân vào trong nhà, người nhà cũng chả nhận ra luôn, bà nội hắn mới đầu còn tưởng là ăn trộm mà lấy chổi ra vụt đuổi nhưng khi hắn nói mấy từ một cách run rẩy "Chàu Thành Nam đây" thì bà và mọi người trong nhà mới sửng sốt đỡ hắn dậy đưa đi viện. Nằm viện vài hôm cũng chả có vấn đề gì quá nguy hại đến sức khoẻ, bác sĩ nói rằng hắn chỉ suy nhược do thiếu ăn thôi. Về nhà trong vòng tay chăm sóc tận tình của gia đình, ít lâu sau hắn cũng bình phục, râu tóc đã được cắt gọn đi , da dẻ hồng hào trở lại, ăn được và tập thể dục nên cũng béo tốt trở lại. Gia đình ai cũng vui mừng khi hắn đã trở về nhà nhưng cũng quở trách hắn vì quyết định dại dột 2 năm trước để rồi ra nông nỗi này, trở về mất sạch , cả điện thoại tiền nong, may là vẫn giữ được mạng. Nhưng hắn không hề tỏ ra hối hận, cũng không hề nhắc đến nguyên nhân mà hắn trở lên như thế này , hắn cười phá lên nói rằng bắt đầu từ giờ cuộc sống của hắn sẽ sang một trang mới. Mọi người lúc đó không tin đâu còn nghĩ rằng đầu óc chưa tỉnh táo nên nói luyên thuyên. Thế mà chỉ trong vòng nửa năm sau đó, mọi người từ gia đình, bạn bè hàng xóm đã phải nhìn hắn bằng một con mắt khác , hắn bất ngờ phất lên hẳn , không biết hắn làm nghề gì hay kiếm tiền bằng cách nào mà ngày càng rủng rỉnh, chỉ trong vòng một thời gian ngắn từ hai bàn tay trắng mà hắn đã có thể mua được nhà và xe hơi. Chuyển sang ngôi nhà mới rộng đẹp mà hắn mới mua, người nhà hắn không có gì hơn ngoài vui mừng và hãnh diện nhưng một mặt họ lại bắt đầu cảm thấy có điều gì đó không bình thường từ hắn. Căn phòng của hắn ở trên tầng 3 luôn luôn đóng kín lại, hắn cấm mọi người trong gia đình bước vào phòng hắn, không ai biết trong phòng hắn có gì ; có một lần cánh cửa phòng mở hé, cậu em trai của hắn tò mò tiến lại gần coi thử, cậu loáng thoáng nhìn thấy bên trong giống như một phòng thờ với nến nhang và những ánh đèn xanh đỏ ma mị, kèm theo 1 vài lá bùa . Cậu bé cố quan sát thêm nữa thì hắn đột ngột xuất hiện, lúc này cậu như cứng đơ người, ánh mắt của anh trai mình rất đáng sợ cứ như là một con người khác vậy. Những ngày sau đó , cậu liên tục bị bóng đè và mơ thấy ác mộng; giờ thì ai bảo lên tầng 3 cậu cũng không dám chứ đừng nói là vào căn phòng đấy nữa. Ở lâu hơn thì những hiện tượng lạ càng lúc càng xảy ra nhiều hơn , thậm chí ngay cả hàng xóm cũng đồn là ngôi nhà này có ma. Ai trong nhà cũng lo lắng sợ hãi mất ăn mất ngủ , chỉ mỗi mình hắn là vẫn thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra. Mọi chuyện cũng nhanh chóng kết thúc khi mà hắn mua một nhà khác nữa và quyết định dọn sang đó ở một mình, để ngôi nhà này lại cho gia đình. Từ khi hắn chuyển đi, không còn hiện tượng gì lạ xảy ra với ngôi nhà đó nữa. Nhưng cái ngôi nhà mới mà hắn mua, đó là một ngôi nhà rất rộng lớn nằm ở ngoại ô, và bây giờ cơn ác mộng mới thực sự bắt đầu...
 
Luyện Bùa (ST)

Phần 2: Khởi nguồn tội ác

Cuối cùng thì Hoa cũng gặp lại người con trai ấy, suốt 2 năm cô tưởng chừng như anh ấy sẽ không quay trở lại nữa. Nam xuất hiện chỉ ngay sau khi Hoa chia tay người yêu cũ được 3 tháng, giờ anh khác xưa rất nhiều, anh chững chạc hơn, có sự nghiệp rộng mở hơn; bạn bè chung của cả hai cũng rất ngạc nhiên và ngưỡng mộ vì chỉ sau 2 năm từ một anh kỹ thuật viên lương chưa đến 10 triệu Nam lại có thể trở thành một người thành danh như ngày hôm nay. Trước đó , Nam và Hoa gặp nhau lần đầu trong buổi tiệc sinh nhật của một người bạn, hôm đó bạn đi cùng Hoa về sớm nên cô nhờ Nam đèo về nên cả hai quen nhau. Chơi thân với nhau một thời gian thì Nam cũng dần thổ lộ tình cảm với Hoa nhưng không được đáp lại. Hoa cũng cảm mến Nam vì thấy anh là người con trai tốt, tâm lý nhưng lúc đó cả 2 chỉ như những đôi đũa lệch, Hoa không những xinh đẹp nhiều người theo đuổi mà còn có công việc ổn định, thu nhập cao gấp 10 lần Nam nữa. Nam hiểu điều đó nên tự rút lui hẹn một ngày khi sự nghiệp ổn định công thành doanh tại sẽ quay lại và bây giờ anh đã làm được.
Ban đầu là những bó hoa và những món đồ thời trang hàng hiệu đặt tiền mà Hoa thích đặt trước cửa spa chỗ cô làm mỗi sáng. Rồi dần dần tới ngày sinh nhật Hoa, Nam mới xuất hiện, anh đứng ra thuê tổ chức tiệc sinh nhật rất là sang chảnh và lỗng lẫy rồi mời các bạn đồng nghiệp của cô đến dự cùng. Buổi tối hôm đó không khí thực sự rất vui và lãng mạn, anh xuất hiện với trang phục trang trọng nhất mà Hoa từng thấy rồi tỏ tình với cô trước sự cổ vũ nồng nhiệt của các bạn bè. Lúc đó, khi thấy Nam , Hoa đã rất ngạc nhiên rồi đến hãnh diện sau đó là ngượng ngùng, bẽn lẽn trước anh và mọi người. Những ngày sau đó vẫn tiếp tục là những buổi đi chơi riêng, buổi hẹn hò lãng mạn, Nam m ga lăng và yêu chiều Hoa hết mực , luôn quan tâm đến suy nghĩ cảm xúc của cô và luôn làm cho cô vui bằng những món quà bất ngờ. Cuối cùng , cô cũng xiêu lòng trước anh, tình yêu của hai người khiến ai cũng hết sức ngưỡng mộ và ghen tị, bạn bè người thân ai cũng khen Hoa may mắn khi yêu được một anh chàng điển trai, giàu có lại tâm lý chiều người yêu như Nam. Chính Hoa cũng cảm thấy rất hạnh phúc và viên mãn khi ở bên anh. Yêu nhau được chừng gần 2 cái lễ tình nhân thì anh tặng cô một chiếc nhẫn kim cương rất đẹp và đắt tiền để cầu hôn, chiếc nhẫn sang chảnh khiến Hoa thích đến mức phải đăng lên khắp các hội nhóm trên fb để khoe. Không chỉ vậy, anh cũng mua một ngôi nhà rất đẹp và tiện nghi ở trên phố để đón cô về ở cùng. Hai người tất tưởi chuẩn bị, chỉ còn một tháng nữa là cả 2 sẽ chính thức đính hôn . Một cuộc tình tưởng chừng đẹp như trong ngôn tình vậy mà cho tới một ngày , Nam đi công tác vắng nhà 1 tuần sau đó anh lại vè sớm đột ngột nhưng không báo trước cho Hoa vì muốn cô bất ngờ , anh mua một chú thỏ bông màu trắng rất đẹp mà chỉ vừa tối qua, Hoa share bài về nó trên fb nói rằng rất thích. Nhưng cả đêm hôm đó, Hoa không về và anh cũng không thể nào liên lạc được với cô. Lo lắng cho cô , anh vội lấy xe ra đi một vòng phố tìm thử nhưng rồi chỉ để thấy người vợ sắp cưới của mình đang tay trong tay thân mật với một người đàn ông khác, tệ hơn người này cũng là bạn chung của cả hai, tên Phú.
Không có chuyện gì xảy ra với Hoa cả , chỉ là cô ấy cố tình tắt máy để đi với Phú thôi.
Tay Phú này làm lô đề với cả bán sim số , tuy sự nghiệp chưa có gì được như Nam và cũng không mấy khi quà cáp hay đầu tư quá nhiều trong một mối quan hệ nhưng lại là một kẻ sát gái , khéo ăn nói và cũng có chất bad boy ăn chơi bất cần lắm nên nhiều cô gái say hắn như điếu đổ. Sau tìm hiểu thêm thì Nam biết không chỉ hôm nay mà Hoa đã lén lút qua lại thường xuyên với Phú từ lâu rồi, thậm chí cái hôm anh đi vắng , Hoa còn cho Phú vào nhà chơi, tâm sự với nhau đến gần sáng mới chịu về.
Nam đứng ngay gần đó nhưng cả hau không hề hay biết vẫn tiếp tục chuyện trò thân mật. Phú nói:
-Em bé có nhớ anh không?
-Nhớ chứ. Nhớ chứ.
-Thế mà anh nhắn tin chả thấy bé rep gì cả. Hờn rồi đấy.
-Hi hi. Chắc bị trôi tin. Từ nay anh gọi bé sẽ nghe ngay được chưa?
Tuy nhiên lúc đó Nam đã kiềm chế, anh không ra phá hay làm ầm lên mà chỉ lẳng lặng bỏ đi, anh biết có làm thế cũng chả giải quyết được gì nhiều, người anh thương giờ đã thay lòng đổi dạ thì còn đến làm gì nữa, anh háo hức mong chờ ngày vui trong tháng tới bao nhiêu thì giờ lại thất vọng bấy nhiêu . Một người bạn biết chuyện đã rủ Nam tới một quán bar để giải toả thậm chí còn động viên anh làm quen với những cô gái khác để quên đi Hoa. Trong quán bar, Nam cũng đã bắt chuyện với một cô gái khá xinh, qua một lúc chuyện trò thì cô gái này tỏ rõ vẻ hứng thú với Nam, thậm chí còn tiến sát lại gần khẽ chạm những phần nóng bỏng trên cơ thể vào người Nam và muốn chủ động tiến xa hơn trong mối quan hệ với anh nhưng cuối cùng Nam đã đẩy cô ta ra nói rằng anh đã có vợ trước sự ngỡ ngàng của cô gái và người bạn. Cô gái kia có xinh đẹp , nóng bỏng thật nhưng Nam vẫn không thể nào quên được Hoa và bây giờ tình cảm của anh vẫn chỉ dành cho mình cô.
...
Đúng hẹn, Phú tới gặp Nam mà không nghi ngờ gì, vừa thấy anh, gã tỏ vẻ niềm nở lắm:
-Ôi. Lâu lắm mới gặp bạn. Bạn tôi dạo này thành đại gia rồi, muốn gặp cũng khó.
-Đại gia gì đâu. Chỉ là mấy nay tôi bận việc ít có thời gian gặp lại bạn bè thôi.
-He he. Sang tháng bạn với Hoa làm đám cưới rồi à? Chúc mừng bạn , bạn và Hoa đúng là đôi trai tài gái sắc.
-Cưới xin gì nữa. Bọn tôi sắp chia tay rồi...
-Sao lại thế? Hai người có chuyện gì à?
Nam cười khẩy đáp:
-Không có chuyện gì nhưng bạn giỏi thật đấy, lại sắp có thêm bạn gái mới rồi. Dạy tôi vài bài tán gái đi.
Nghe nói vậy, Phú ngớ người ra , hắn có vẻ như đã hiểu ra vấn đề nhưng chưa kịp nói câu gì thì đã ăn trọn một đấm của Nam vào mồm, ngã bệt xuống đất, chảy máu mồm luôn. Phú còn chưa kịp định thần thì đã bị Nam xốc lên cao , hắn cố vùng vẫy nhưng không được, không hiểu sao Nam lại khoẻ đến như vậy, vóc dáng của cả 2 cũng chỉ xấp xỉ nhau thế mà anh lại có thể xốc hắn lên như một đứa trẻ con vậy. Phú ú ớ:
-Bạn...bạn... bình tĩnh...
Nam giận dữ quát lớn:
-Cái lúc người yêu cũ của mày bỏ mày rồi đến tâm sự với tao, tao chả suy nghĩ đến chuyện léng phéng vớ vẩn gì, tao vẫn nói tốt cho mày để 2 đứa quay lại với nhau. Thế mà giờ mày biết rõ tao với Hoa như nào mà mày còn làm thế à? Bạn bè gì cái ngữ như mày.
-Bạn... bạn... để... tôi... giải thích... đã....
-Nói đi !
-Trước ...lúc... tôi cả Hoa ... quen bạn, tôi ... cũng từng thích Hoa... và cũng thân với Hoa... nhưng .. kể từ khi bạn và cô ấy yêu nhau... tôi đâu dám... léng phéng gì... Là Hoa chủ động gặp tôi trước... lúc đó tôi vẫn nghĩ đến bạn... nên tôi coi Hoa như ...bạn bè bình thường thôi... . Sau ... tôi bị gài... lúc đó... tôi chơi đồ... tôi ngáo quá mà...
-Mày đang kể chuyện cổ tích đấy à? Đây là lần thứ mấy mày bị gài rồi?
-Thật mà... Hoa là người đến... tìm tôi trước... . Rồi sau đó tôi đã mù quáng... Tôi sai rồi... xin lỗi... bạn...
Nam không nói gì thả Phú xuống rồi đỡ hắn đi rửa vết thương , sau đó cả 2 ngồi nói chuyện bình thường với nhau ở một quán gần đó. Nam đẩy cốc nước ra chỗ Phú rồi nói:
-Uống đi. Nãy tôi hơi nóng.
-Cũng là lỗi của tôi... nếu tôi là bạn chắc cũng khó kiềm chề được...
Nam trầm ngâm một lúc rồi nói:
-Bạn nói rằng bạn cũng từng thích Hoa phải không?
-...
-Vậy tôi tạo điều kiện cho cả 2 tới với nhau nhé?
-Ấy chết... tôi cạch rồi bạn ơi... tí tôi sẽ nói rõ với Hoa rồi xoá số cô ấy , không gặp nhau nữa. Bạn yên tâm chưa?
-Tôi hỏi thật đấy. Dù sao thì ngày đó bạn quen Hoa trước tôi, cũng nhờ bạn mà sau tôi mới quen được cô ấy. Với cả tôi thấy ở bên bạn Hoa vui hơn là ở bên tôi.
-Thực ra thì với tôi chỉ là chơi đùa ngày một ngày hai thôi, dù sao tôi cũng đã có người yêu rồi mà. Tôi nghĩ người như bạn Hoa mới thực sự yêu và muốn gắn bó lâu dài...
Nam không nói gì nữa, anh đứng dậy:
- Thôi tôi có việc rồi, tôi về đây. Tiền nước để tôi trả.
-Thôi. Để tôi trả cho. Mai tôi lại mời bạn ra làm chai bia nhé.
Nói rồi Phú định gọi nhân viên ra trả tiền nhưng Nam chặn lại , anh dúi tiền vào tay nhân viên ngay rồi nhắc cậu ta không cần phải trả lại tiền thừa sau đó quay sang nói với Phú đúng một câu rồi đi mất:
-Cảm ơn ý tốt của bạn. Nhưng tốt nhất là chúng ta không nên gặp nhau thêm một lần nào nữa. Bye.
Ngay khi Nam vừa bước ra khỏi cửa, Phú thở dài, chân tay hắn vẫn đang run bần bật, hắn đã quá cố gắng để có thể bình tĩnh nói chuyện với Nam vì lúc đó hắn thực sự sợ hãi. Lúc nãy, nhìn vào ánh mắt Nam, hắn cảm nhận được có điều gì đó vô cùng đáng sợ ẩn sau nó. Thật may mắn khi hôm nay chỉ là một cú đấm và không có chuyện gì xảy ra nữa cả.
...
Nam trở về tới nhà, đứng ngay trước cửa là Hoa, cô tỏ ra lo lắng thực sự, cô hỏi anh rất nhiều rằng anh đã đi đâu suốt mấy ngày nay mà điện thoại cô gọi anh cũng không bắt máy nhưng Nam chỉ cười nhạt nói:
-Bằng thời gian em đi cùng Phú thôi.
Nghe vậy, Hoa giật mình nhưng cô vẫn cố chối nói rằng cả hai chỉ là bạn bè thôi , không làm gì quá đà . Nam lại cười rồi nói :
-Bạn bè mà dẫn nhau đi bay lắc cả đêm về tiện ghé qua khách sạn hả em?
-Anh đừng nghĩ linh tinh, chỉ là em đùa với nó thôi, với cả lúc đấy em đau bụng nên vào đấy đi nhờ wc...
Cả hai tiếp tục cãi nhau , Hoa càng lúc càng tỏ ra mất bình tĩnh , cô đổ lỗi cho Nam chỉ lo công việc rồi quà cáp nhưng lại quá tẻ nhạt không nắm bắt được suy nghĩ của cô. Nhưng Nam vẫn bình tĩnh, không hề chửi mắng hay làm gì Hoa chỉ điềm đạm đáp:
-Em nói đúng. Tính cách anh khá trầm và nghiêm túc đến tẻ nhạt , không sôi nổi được như anh bạn Phú đó. Có lẽ em cả anh ta nên tới với nhau sẽ hợp hơn.
-Rồi sao? Anh định đuổi em đi à?
-Không. Anh sẽ đi. Cho dù thế nào chúng ta đã có những tháng ngày hạnh phúc bên nhau. Anh sẽ tặng lại ngôi nhà này cho em.
Nói rồi anh giao lại sổ đỏ cho cô rồi lặng lẽ bước ra khỏi cổng nhưng cô chạy theo ôm chặt lấy anh, nước mắt lăn dài trên má , cô nhận lỗi và cầu xin anh hãy cho cô một cơ hội , cô vẫn còn yêu anh.
Nam đứng yên đó, không nói gì cả...
Tiếng sấm đùng đoàng bắt đầu nổi lên, trời đổ một trận mưa to...
 
Hoa tỉnh dậy, cô đảo mắt xung quanh và vô cùng ngạc nhiên cũng như lo lắng khi nhận ra đây không phải là ngôi nhà trên phố nữa. Nhìn thử ra ngoài cửa sổ, cô quanh đây dường như là một vùng nông thôn vắng vẻ heo hút. Đang loay hoay bước ra khỏi giường thì chợt cánh cửa bật mở , Nam bước vào. Hoa vui mừng chạy tới ôm lấy Nam nhưng anh không nói gì cả, cô hỏi:
-Anh ơi. Đây là nhà ai thế? Sao tự nhiên mình lại ở đây?
-Đây là một căn nhà khác của anh. Còn căn nhà trên phố anh đã làm thủ tục sang tên lại cho gia đình em rồi , từ nay em và bố mẹ muốn sử dụng như nào tuỳ ý...
Chợt nhớ ra điều gì đó , Hoa nắm chặt lấy tay Nam nói:
-Anh ơi. Chuyện hôm đấy em xin lỗi , em đã lừa dối anh. Em đã sai, anh cho em một cơ hội sửa chữa lỗi lầm nhé.
Nam gật đầu đáp:
-Ừ. Thôi em đừng nhắc đến chuyện đó nữa nhé. Anh đã chuẩn bị đồ ăn rồi, em xuống ăn cùng anh nhé.
-Vâng.
Hoa bước xuống tầng 1 cùng với Nam, trước mâm cơm , tất cả đều là những món mà cô thích và do chính tay Nam nấu. Cô rất vui vì nghĩ rằng có lẽ anh đã quên chuyện kia rồi và vẫn quan tâm đến cô như mọi ngày. Dùng bữa sau , Nam lẳng lặng bước đi vào một căn phòng nhỏ ở dưới cầu thang. Đợi mãi không thấy anh lên, Hoa tò mò bước vào xem thử, bên trong lại xuất hiện những bậc cầu thang nhỏ kéo xuống dưới hầm một đoạn khá sâu.
Bước xuống dưới căn hầm, không gian nơi đây khá lớn và tối mịt, chính giữa căn hầm là một cái điện thờ khá lớn với những ánh đèn xanh đỏ le lói ma mị, bên trên Hoa nhìn thấy những bức tượng có hình hài cổ quái , kỳ dị, nhìn mặt chúng trông vô cùng đáng sợ...
"Hehehe..."
Hoảng hồn giật mình, Hoa té ngửa xuống đất, cô cảm tưởng như bức tượng trước mặt đang cười. Cảm thấy sợ hãi, Hoa tính chạy lên tầng thì chợt phát hiện ra một cuốn sổ ở trên một bục gỗ nhỏ ngay đối diện với mình. Tò mò cô nhặt lên đọc thử, có vẻ như đây là nhật ký của Nam. Đọc qua cũng không có gì đáng để nói cho đến những trang cuối.
"Hai năm đó thật là khủng khiếp nhưng bù lại tôi đã học được nhiều thứ. Như tôi đã nói ở những trang trước , tôi bỏ nhà đi với mong muốn tự lập tìm được một công việc khá hơn để đổi đời. Nhưng rồi trong lúc đó không hiểu sao tôi lại nghe theo một người bạn, bỏ tiền tiết kiệm ra để đi du lịch đất Thái mặc dù đồng lương kiếm được chưa đáng là bao. Và rồi trong chuyến du lịch đó, tôi không may bị lạc trong rừng và bị lũ người dân tộc dị hợm kia bắt vào cái ngôi làng ma quỷ đó. Những ngày đầu ở đó thực sự như là một địa ngục trần gian, không có một thứ công nghệ nào để giải trí hay liên lạc cả, đêm ngủ ngoài rừng lạnh thấu sương nằm cạnh một đống giòi bọ và làm mồi cho những con muỗi và những con vắt to kinh khủng. Sáng trưa với cái nắng chói chang hơn 40 độ phải lao động như trâu ngựa với điều kiện sinh hoạt cực kỳ thiếu thốn và đói kém, đôi lúc còn không có cái ăn phải tranh nhau từng nắm cơm nhỏ. Và kinh khủng hơn, nơi đây luật pháp không tồn tại, chỉ có cái luật rừng của đám dân tộc man rợ bệnh hoạn kia. Những con người bị giết như thú vật, bị hành hạ đến chết một cách dã man nhiều như cơm bữa ; chỉ nói thôi có lẽ không thể tưởng tượng được hết cái sự kinh khủng này, khi tận mắt thấy nó , nhiều người sẽ phát điên và ám ảnh cực độ. Tôi đã làm mọi thứ chỉ để được sống , nhiều lúc tôi tưởng như đã chết, tôi nhớ gia đình , nhớ ngôi nhà thân yêu của mình và muốn tìm cách trốn thoát lắm nhưng không được, chỉ một sai sót nhỏ tôi có thể mất mạng ngay lập tức. Tôi nhận ra rằng ở nơi đây , ngoài trưởng làng ra, lũ thầy mo là những kẻ có địa vị và quyền lực nhất ; cũng hơi mạo hiểm, tôi bắt đầu tìm đến từng gã thầy mo khác nhau , chấp nhận phục tùng họ để tạo niềm tin và có một nơi ẩn náu an toàn hơn. Nhờ đó tôi học được cách luyện bùa ngải từ họ, tôi ghi chép tỉ mỉ lại , nghiên cứu và tìm hiểu cách thức hoạt động và khắc chế nhau của từng loại một , tôi nhận ra mình có niềm đam mê bất tận với những thứ này. Cuối cùng tôi đã trở thành một thầy mo có thể gọi là cao tay, lúc đó tôi không còn sợ hãi nơi đây nữa , bọn chúng cũng không thể doạ nổi tôi nữa vì giờ tôi đã trở thành một trong những kẻ có địa vị trong làng. Nhưng cũng đồng nghĩa với việc tôi đã đánh mất chính mình, những tên thầy mo ,những kẻ luyện bùa ngải đó tuyệt đối không bao giờ là người lương thiện cả , chúng là những kẻ đã giày xéo và huỷ diệt biết bao nhiêu mạng sống nơi đây bằng thứ bùa ngải và những nghi lễ man rợ đó. Cũng như chúng, tôi miễn cưỡng phải tham gia vào cuộc chạy đua cạnh tranh quyền lực bằng cách tìm và sáng tạo ra một thứ bùa ngải mạnh mẽ và tàn bạo nhất. Và rồi những tính toán của tôi đã chính xác hơn những gã kia, tôi đã tìm ra công thức để tạo ra một thứ có thể giúp tôi vượt mặt lũ thầy mo kia. Nhưng tôi chưa bao giờ dám thử làm vì nó thực sự quá kinh khủng và tàn bạo. Tôi bỏ trốn khỏi ngôi làng để cố quên đi nó , cuối cùng tôi cũng thoát để trở về đoàn tụ với gia đình thân yêu của mình. Không chỉ vậy , một lần nữa những thứ bùa ngải này lại giúp tôi có địa vị trong cái xã hội này, tôi biết cách tận dụng nó để kiếm tiền và làm giàu, cuộc sống của tôi bước sang một trang mới ngay lập tức. Nhưng ký ức của tôi về ngôi làng cùng với cái thứ mà tôi đã lên sẵn công thức kia nó vẫn ám ảnh tôi, nó khiến tôi nhiều lúc như phát điên và trở thành một con người khác. Tôi biết rằng mình phải quên đi tất cả để cứu lấy phần người trong mình. Thế rồi tôi đã gặp lại cô gái ấy , người con gái mà tôi theo đuổi và hứa hẹn. Tôi đã rất hạnh phúc khi ở bên cô ấy, những hy vọng về một tương lai tươi đẹp bên tổ ấm của mình và cô ấy khiến tôi quên đi hết những cảm xúc tiêu cực đó. Tôi đã tưởng ký ức tối tăm kia sẽ mãi mãi biến mất khỏi tâm trí tôi cho tới khi cô ấy phản bội tôi. Ngay lúc đó , ảo mộng trong tôi đã tan biến thay vào đó là cái ký ức kinh khủng kia trỗi dậy, nó thôi thúc tôi thực hiện cái nghi thức tàn bạo đó.
---------------------------
Hôm qua khi tôi rời khỏi nhà, cô ấy đã chạy lại níu kéo, tôi biết cô ấy còn yêu tôi và phải thú thực rằng tôi cũng đã có chút mủi lòng. Khi tôi nhìn vào đôi môi cô ấy, thấy nụ cười xinh đẹp đó , tôi đã có được ngay câu trả lời...

Cô ấy sẽ tiếp tục phản bội tôi
Đó là điều chắc chắn
Nụ cười khi cô ấy ở bên gã kia, nó chân thực hơn là khi ở bên tôi.
Tôi sẽ thực hiện nghi thức đó và nhất định sẽ hoàn thành nó...
Trong vòng 7 ngày... "
 
Hoa tỉnh dậy, cô đảo mắt xung quanh và vô cùng ngạc nhiên cũng như lo lắng khi nhận ra đây không phải là ngôi nhà trên phố nữa. Nhìn thử ra ngoài cửa sổ, cô quanh đây dường như là một vùng nông thôn vắng vẻ heo hút. Đang loay hoay bước ra khỏi giường thì chợt cánh cửa bật mở , Nam bước vào. Hoa vui mừng chạy tới ôm lấy Nam nhưng anh không nói gì cả, cô hỏi:
-Anh ơi. Đây là nhà ai thế? Sao tự nhiên mình lại ở đây?
-Đây là một căn nhà khác của anh. Còn căn nhà trên phố anh đã làm thủ tục sang tên lại cho gia đình em rồi , từ nay em và bố mẹ muốn sử dụng như nào tuỳ ý...
Chợt nhớ ra điều gì đó , Hoa nắm chặt lấy tay Nam nói:
-Anh ơi. Chuyện hôm đấy em xin lỗi , em đã lừa dối anh. Em đã sai, anh cho em một cơ hội sửa chữa lỗi lầm nhé.
Nam gật đầu đáp:
-Ừ. Thôi em đừng nhắc đến chuyện đó nữa nhé. Anh đã chuẩn bị đồ ăn rồi, em xuống ăn cùng anh nhé.
-Vâng.
Hoa bước xuống tầng 1 cùng với Nam, trước mâm cơm , tất cả đều là những món mà cô thích và do chính tay Nam nấu. Cô rất vui vì nghĩ rằng có lẽ anh đã quên chuyện kia rồi và vẫn quan tâm đến cô như mọi ngày. Dùng bữa sau , Nam lẳng lặng bước đi vào một căn phòng nhỏ ở dưới cầu thang. Đợi mãi không thấy anh lên, Hoa tò mò bước vào xem thử, bên trong lại xuất hiện những bậc cầu thang nhỏ kéo xuống dưới hầm một đoạn khá sâu.
Bước xuống dưới căn hầm, không gian nơi đây khá lớn và tối mịt, chính giữa căn hầm là một cái điện thờ khá lớn với những ánh đèn xanh đỏ le lói ma mị, bên trên Hoa nhìn thấy những bức tượng có hình hài cổ quái , kỳ dị, nhìn mặt chúng trông vô cùng đáng sợ...
"Hehehe..."
Hoảng hồn giật mình, Hoa té ngửa xuống đất, cô cảm tưởng như bức tượng trước mặt đang cười. Cảm thấy sợ hãi, Hoa tính chạy lên tầng thì chợt phát hiện ra một cuốn sổ ở trên một bục gỗ nhỏ ngay đối diện với mình. Tò mò cô nhặt lên đọc thử, có vẻ như đây là nhật ký của Nam. Đọc qua cũng không có gì đáng để nói cho đến những trang cuối.
"Hai năm đó thật là khủng khiếp nhưng bù lại tôi đã học được nhiều thứ. Như tôi đã nói ở những trang trước , tôi bỏ nhà đi với mong muốn tự lập tìm được một công việc khá hơn để đổi đời. Nhưng rồi trong lúc đó không hiểu sao tôi lại nghe theo một người bạn, bỏ tiền tiết kiệm ra để đi du lịch đất Thái mặc dù đồng lương kiếm được chưa đáng là bao. Và rồi trong chuyến du lịch đó, tôi không may bị lạc trong rừng và bị lũ người dân tộc dị hợm kia bắt vào cái ngôi làng ma quỷ đó. Những ngày đầu ở đó thực sự như là một địa ngục trần gian, không có một thứ công nghệ nào để giải trí hay liên lạc cả, đêm ngủ ngoài rừng lạnh thấu sương nằm cạnh một đống giòi bọ và làm mồi cho những con muỗi và những con vắt to kinh khủng. Sáng trưa với cái nắng chói chang hơn 40 độ phải lao động như trâu ngựa với điều kiện sinh hoạt cực kỳ thiếu thốn và đói kém, đôi lúc còn không có cái ăn phải tranh nhau từng nắm cơm nhỏ. Và kinh khủng hơn, nơi đây luật pháp không tồn tại, chỉ có cái luật rừng của đám dân tộc man rợ bệnh hoạn kia. Những con người bị giết như thú vật, bị hành hạ đến chết một cách dã man nhiều như cơm bữa ; chỉ nói thôi có lẽ không thể tưởng tượng được hết cái sự kinh khủng này, khi tận mắt thấy nó , nhiều người sẽ phát điên và ám ảnh cực độ. Tôi đã làm mọi thứ chỉ để được sống , nhiều lúc tôi tưởng như đã chết, tôi nhớ gia đình , nhớ ngôi nhà thân yêu của mình và muốn tìm cách trốn thoát lắm nhưng không được, chỉ một sai sót nhỏ tôi có thể mất mạng ngay lập tức. Tôi nhận ra rằng ở nơi đây , ngoài trưởng làng ra, lũ thầy mo là những kẻ có địa vị và quyền lực nhất ; cũng hơi mạo hiểm, tôi bắt đầu tìm đến từng gã thầy mo khác nhau , chấp nhận phục tùng họ để tạo niềm tin và có một nơi ẩn náu an toàn hơn. Nhờ đó tôi học được cách luyện bùa ngải từ họ, tôi ghi chép tỉ mỉ lại , nghiên cứu và tìm hiểu cách thức hoạt động và khắc chế nhau của từng loại một , tôi nhận ra mình có niềm đam mê bất tận với những thứ này. Cuối cùng tôi đã trở thành một thầy mo có thể gọi là cao tay, lúc đó tôi không còn sợ hãi nơi đây nữa , bọn chúng cũng không thể doạ nổi tôi nữa vì giờ tôi đã trở thành một trong những kẻ có địa vị trong làng. Nhưng cũng đồng nghĩa với việc tôi đã đánh mất chính mình, những tên thầy mo ,những kẻ luyện bùa ngải đó tuyệt đối không bao giờ là người lương thiện cả , chúng là những kẻ đã giày xéo và huỷ diệt biết bao nhiêu mạng sống nơi đây bằng thứ bùa ngải và những nghi lễ man rợ đó. Cũng như chúng, tôi miễn cưỡng phải tham gia vào cuộc chạy đua cạnh tranh quyền lực bằng cách tìm và sáng tạo ra một thứ bùa ngải mạnh mẽ và tàn bạo nhất. Và rồi những tính toán của tôi đã chính xác hơn những gã kia, tôi đã tìm ra công thức để tạo ra một thứ có thể giúp tôi vượt mặt lũ thầy mo kia. Nhưng tôi chưa bao giờ dám thử làm vì nó thực sự quá kinh khủng và tàn bạo. Tôi bỏ trốn khỏi ngôi làng để cố quên đi nó , cuối cùng tôi cũng thoát để trở về đoàn tụ với gia đình thân yêu của mình. Không chỉ vậy , một lần nữa những thứ bùa ngải này lại giúp tôi có địa vị trong cái xã hội này, tôi biết cách tận dụng nó để kiếm tiền và làm giàu, cuộc sống của tôi bước sang một trang mới ngay lập tức. Nhưng ký ức của tôi về ngôi làng cùng với cái thứ mà tôi đã lên sẵn công thức kia nó vẫn ám ảnh tôi, nó khiến tôi nhiều lúc như phát điên và trở thành một con người khác. Tôi biết rằng mình phải quên đi tất cả để cứu lấy phần người trong mình. Thế rồi tôi đã gặp lại cô gái ấy , người con gái mà tôi theo đuổi và hứa hẹn. Tôi đã rất hạnh phúc khi ở bên cô ấy, những hy vọng về một tương lai tươi đẹp bên tổ ấm của mình và cô ấy khiến tôi quên đi hết những cảm xúc tiêu cực đó. Tôi đã tưởng ký ức tối tăm kia sẽ mãi mãi biến mất khỏi tâm trí tôi cho tới khi cô ấy phản bội tôi. Ngay lúc đó , ảo mộng trong tôi đã tan biến thay vào đó là cái ký ức kinh khủng kia trỗi dậy, nó thôi thúc tôi thực hiện cái nghi thức tàn bạo đó.
---------------------------
Hôm qua khi tôi rời khỏi nhà, cô ấy đã chạy lại níu kéo, tôi biết cô ấy còn yêu tôi và phải thú thực rằng tôi cũng đã có chút mủi lòng. Khi tôi nhìn vào đôi môi cô ấy, thấy nụ cười xinh đẹp đó , tôi đã có được ngay câu trả lời...

Cô ấy sẽ tiếp tục phản bội tôi
Đó là điều chắc chắn
Nụ cười khi cô ấy ở bên gã kia, nó chân thực hơn là khi ở bên tôi.
Tôi sẽ thực hiện nghi thức đó và nhất định sẽ hoàn thành nó...
Trong vòng 7 ngày... "
Truyện này sưu tầm thật hả Dybalaaa? Đọc văn phong giống cách nói của Dybalaaa lắm ;;);;);;)
 
Tao từng thấy ma, và chuyện thật 100%. Xưa tao du học bên Sing, ở khu nhà chung cư của chính phủ, một bên là phố một bên là rừng cây, phòng tao ở lúc đó quay mặt vào phía rừng. Tối đó học bài rồi ngủ quên mất, tầm 2h sáng thì nghe tiếng động lạ bên phía rừng cây, tao tỉnh dậy nhìn qua cửa sổ thì thấy thấp thoáng dáng đi của một người phụ nữ không bận gì cả, tóc dài, sợ quá tao núp xuống trùm chăn lại. Sáng ra hỏi mấy thằng Sing ở khu đó thì nó nói phía sau rừng đó khi xưa có án mạng, ông bác sỹ phẩu thuận thẩm mỹ vô tình giết người rồi chôn xác ở đó, ông đó bị bắt nhưng mà xác chôn rồi tìm vẫn không ra. Thế là tao sợ qua hết tháng dọn ra khỏi khu đó luôn, chung cư tao lúc đó ở Tiong Bahru.
 
câu chuyện bị người gọi đi trong mơ thì tao có gặp rồi.
tầm 12 năm trước, thằng bạn cấp 3 bị tai nạn xe chết, bình thường bọn tao cũng hay chơi vs nhau, chứ k hẳn là thân. Lần đó đi đám ma nó về, tao mơ thấy nó rủ tao đi chơi với nó, nhưng tao bảo đéo đi, tao đi ngủ, vậy là tao ngủ tới sáng luôn.
 
câu chuyện bị người gọi đi trong mơ thì tao có gặp rồi.
tầm 12 năm trước, thằng bạn cấp 3 bị tai nạn xe chết, bình thường bọn tao cũng hay chơi vs nhau, chứ k hẳn là thân. Lần đó đi đám ma nó về, tao mơ thấy nó rủ tao đi chơi với nó, nhưng tao bảo đéo đi, tao đi ngủ, vậy là tao ngủ tới sáng luôn.
Bạn mà đi chơi với nó chắc bạn không tỉnh lại nữa để comment trong xamvn đâu.
 
Truyện này sưu tầm thật hả Dybalaaa? Đọc văn phong giống cách nói của Dybalaaa lắm ;;);;);;)
Dybala sưu tầm đấy, nói Rhett không tin chứ Dybala cop qua cho mọi người đọc chứ mình cũng không dám đọc, tại soma. :))
Sao tự nhiên xúc phạm người khác 1 cách vô lý thế?
Kệ đi Rhett, ở đâu cũng có anh hùng, ở đâu cũng có thằng khùng, thằng điên.
 
Bạn thấy ko hay ko có nghĩa người khác cũng thấy như vậy. Đừng áp đặt cách nhìn và quan điểm của mình lên người khác thế. Nếu ko thích thì bỏ qua là xong.
Mình có thể cảm hóa được một con người, kể cả loài vật. Nhưng đối với loại không não thì vô phương cứu chữa, kệ đi!
 
Bạn thấy ko hay ko có nghĩa người khác cũng thấy như vậy. Đừng áp đặt cách nhìn và quan điểm của mình lên người khác thế. Nếu ko thích thì bỏ qua là xong.
cảm ơn đã chỉ giáo, trên cái xàm này tự do ngôn luận mà, bạn ko thích cmt của tôi cũng có thể bỏ qua
 
Top