Con vợ e nó làm ngân hàng, học hành ok, công viêhc ok từ lúc ra trường. Xét về nhiều thứ thì em thua nó. Nhưng hiện tại em khá ổn, nhà có, xe có, công việc ok tháng kiếm 3-4k. Khá chiều vợ và con, hầu như tuần nào cũng đưa đi ăn nhà hàng hoặc đi chơi. Nghĩa là e cũng khá chiều và thương. Nhưng.
Vấn đề nằm chỗ này, xuất thân trong 1 gia đình khó tính, ko quá dư giả và 1 bà mẹ vợ khó tính. Nên nhào nặn ra con vợ em y chang, rất ương. Với người ngoài thì nhẹ nhàng như tiên nữ nhưng cứ về nhà trái ý là nó cau mày, gắt gỏng rất khó chịu.
Nó đơn cử như tối qua. Vừa đưa đi ăn nhà hàng về, còn đưa đi siêu thị mua đồ chơi cho con.
Về nhà đang ngồi nghỉ thì nó bảo lên phơi đồ.
Em đang hơi mệt nên bảo vợ lát lên phơi đi.
Thế là nó bật luôn.
- Ko phơi thì con ngủ muộn đừng trách.
Thế là nó vùng vằng lên phơi đồ, mặc con khóc léo nhéo đòi ngủ.
Hay cách đây vài hôm, vừa mua cho nó con Vespa. Lúc nhận quà thì vui mừng hớn hở. Nhưng đc 1 lúc nói câu j đó trái ý cái là nó quay lại nhăn nhó trông khó chịu thực sự.
Làm e cảm thấy công sức m bỏ ra nó ko xứng đáng, nó cảm thấy hut hẫng.
Chưa kể bác nào có com vợ như vợ em mới thấy khó chịu.
Cứ fai nhìn vào nhà người khác mà so sánh.
Thi thoảng cứ bảo nhà bạn em thế này, bạn rm thế nọ, chồng cưới về có nhà HN ở luôn.
Nhiều lúc chỉ muốn sút cho nó 1 phát.
Cảm thấy nan giải. Nói chuyện thì ậm ờ, bật lại chứ ko chịu thay đổi. Nói với mẹ vợ thì ko nỡ vì giờ bả cũng đang rối như hẹ mà cũng chả giait quyêta dc gì vì chính bả tạo ra con người hay đố kị như này.
Lá số bảo e sống cả đời vs nó.
Mà tính em cũng ko muốn cha mẹ tan đàn con bơ vơ.
Nhưng mà mấy năm nay cứ thế này nó chán nản thiệt sự.
Đang tính làm cái phòng ngủ riêng.
Ngủ dần cho thoải mái.
Haizzz
Vấn đề nằm chỗ này, xuất thân trong 1 gia đình khó tính, ko quá dư giả và 1 bà mẹ vợ khó tính. Nên nhào nặn ra con vợ em y chang, rất ương. Với người ngoài thì nhẹ nhàng như tiên nữ nhưng cứ về nhà trái ý là nó cau mày, gắt gỏng rất khó chịu.
Nó đơn cử như tối qua. Vừa đưa đi ăn nhà hàng về, còn đưa đi siêu thị mua đồ chơi cho con.
Về nhà đang ngồi nghỉ thì nó bảo lên phơi đồ.
Em đang hơi mệt nên bảo vợ lát lên phơi đi.
Thế là nó bật luôn.
- Ko phơi thì con ngủ muộn đừng trách.
Thế là nó vùng vằng lên phơi đồ, mặc con khóc léo nhéo đòi ngủ.
Hay cách đây vài hôm, vừa mua cho nó con Vespa. Lúc nhận quà thì vui mừng hớn hở. Nhưng đc 1 lúc nói câu j đó trái ý cái là nó quay lại nhăn nhó trông khó chịu thực sự.
Làm e cảm thấy công sức m bỏ ra nó ko xứng đáng, nó cảm thấy hut hẫng.
Chưa kể bác nào có com vợ như vợ em mới thấy khó chịu.
Cứ fai nhìn vào nhà người khác mà so sánh.
Thi thoảng cứ bảo nhà bạn em thế này, bạn rm thế nọ, chồng cưới về có nhà HN ở luôn.
Nhiều lúc chỉ muốn sút cho nó 1 phát.
Cảm thấy nan giải. Nói chuyện thì ậm ờ, bật lại chứ ko chịu thay đổi. Nói với mẹ vợ thì ko nỡ vì giờ bả cũng đang rối như hẹ mà cũng chả giait quyêta dc gì vì chính bả tạo ra con người hay đố kị như này.
Lá số bảo e sống cả đời vs nó.
Mà tính em cũng ko muốn cha mẹ tan đàn con bơ vơ.
Nhưng mà mấy năm nay cứ thế này nó chán nản thiệt sự.
Đang tính làm cái phòng ngủ riêng.
Ngủ dần cho thoải mái.
Haizzz