T muốn được ra đi thanh thản

Soi.Doi.2805

Pần cùng đạo tặc
Gửi các tml thân mến!
Như chúng m biết thừa, t là 1 thằng loser. T năm nay cũng ngoài 20 tuổi rồi. Ở cái tuổi của t, ai cũng có nghề nghiệp ổn định hay cũng đạt được 1 số thành tựu gì đó. Còn t lớn lên vẫn quanh quẩn phụ thuộc vào gia đình. Nhìn bạn bè, những người đồng và kém trang lứa, t thấy tủi thân và đã khóc im lặng 1 mình. T ước gì t không được sinh ra trên đời. Vì t mà mẹ t, người mà t yêu thương nhất phải khổ. Chắc nếu t chết đi rồi thì mẹ t sẽ đỡ đi 1 gánh nặng, nên t rất muốn đc ra đi. T chưa bao giờ thực sự cảm thấy hạnh phúc, bố t ít học nên chỉ biết dạy t bằng nắm đấm. Có những trận đòn bố đấm t nằm gục trên sàn nhà. Bố t không biết giữ thể diện cho con cái, lôi t về nhà như 1 con chó, đấm t ngay giữa đường. Mỗi lần t bị điểm kém là đánh, t xin bà t mua bộ đồ chơi cũng bị đánh. Lúc nhỏ nhìn bạn bè đi xe đạp xịn, chơi đồ chơi xịn, xem truyền hình cáp, ngồi điều hòa mát, được bố mẹ chiều chuộng đáp ứng đủ nhu cầu mà t thấy phát thèm. Bố, mẹ t chả chịu mua t cái gì hết, hễ t xin là không cho, t khóc đòi mua thì bị lôi ra đánh. Lúc nào cũng vậy, mọi thứ kết thúc là 1 trận đòn. Đến trường t là đứa ít nói nên hay bị trêu, mỗi lần đứa nào trêu t thì như cách bố t dạy dỗ t, t dạy dỗ lại cno rồi về bố t lại dạy dỗ t. Chưa bao giờ bố hay mẹ t bênh vực t cả, dù chỉ 1 lần. Tại sao cno làm sai vs t cno ko bị làm sao còn t có làm j sai thì phải trả giá quá đắt so với tội lỗi minh gây ra. T rất uất hận bố t và đứa lớn hơn trong gia đình. Nó là đứa hãm nhất mà t từng biết, cái gì nó cũng cản trở t. Hễ mẹ t định mua t cái gì tử tế, nó sẽ tìm cách bơm đểu để phá hoại. Nó luôn ghen tức vì t có mặt trên đời, t có mặt trên đời làm nó mất ăn mất mặc nên nó căm hận t lắm. Nó luôn dồn t vào những tình huống khổ sở nhất, bắt t phải chịu đày đọa. Nên có cách nào để t ra đi thanh thản ít đau đớn nhất không, t ko vòn j vấn vương nữa rồi. Tình yêu không vì chả ai chấp nhận 1 thằng thiểu năng xấu tởm như t. Mọi người xung quanh cx hay nói xấu sau lưng vì t quá kiệm lời mà t cũng kệ. T cũng được cho đi học, trước t phải hy sinh rất nhiều thứ để làm hài lòng bố mẹ t, t cố học sống học chết nên điểm trên lớp t cũng không tồi, mà oái oăm thay năm t thi Bộ giáo dục thay đổi luật chơi, t thi trượt đại học. Vào tạm 1 một cái đại học hạng B, sau khi tốt nghiệp t không nhận thêm đc bất cứ kỹ năng nào cả, thậm chí còn bị thụt lùi. Giờ với cái lưng thoái hóa cột sống ngồi ko quá 2h là cái giá t phải trả cho những ngày mài đít trên ghế để học. Nên sức khỏe cx chả còn luôn. Nếu giờ còn sống thì còn làm khổ mẹ t, t chết r tiền đấy mẹ t còn ăn được, lo được cho tuổi già. T còn sống là vẫn còn ăn, còn tiêu, chết là hết. T đi rồi gia đình t sẽ đủ đầy hơn.
Cảm ơn các tml.
 
Sửa lần cuối:
Khi sinh ra bố mẹ là điều m k thể lựa chọn .T hiểu nỗi khổ tâm của m. Nếu m đã ngoài 20 , còn đi học thì cứ tiếp tục đi học, cố gắng kiếm thêm thu nhập tự lo cho bản thân. Nếu cảm thấy sống trong môi trường gia đình ngột ngạt quá thì dọn ra ngoài ở riêng. Còn đừng nghĩ đến chuyện chết, phía trc m còn cả 1 con đường dài. Cố gắng lên
 
Gửi các tml thân mến!
Như chúng m biết thừa, t là 1 thằng loser. T năm nay cũng ngoài 20 tuổi rồi. Ở cái tuổi của t, ai cũng có nghề nghiệp ổn định hay cũng đạt được 1 số thành tựu gì đó. Còn t lớn lên vẫn quanh quẩn phụ thuộc vào gia đình. Nhìn bạn bè, những người đồng và kém trang lứa, t thấy tủi thân và đã khóc im lặng 1 mình. T ước gì t không được sinh ra trên đời. Vì t mà mẹ t, người mà t yêu thương nhất phải khổ. Chắc nếu t chết đi rồi thì mẹ t sẽ đỡ đi 1 gánh nặng, nên t rất muốn đc ra đi. T chưa bao giờ thực sự cảm thấy hạnh phúc, bố t ít học nên chỉ biết dạy t bằng nắm đấm. Có những trận đòn bố đấm t nằm gục trên sàn nhà. Bố t không biết giữ thể diện cho con cái, lôi t về nhà như 1 con chó, đấm t ngay giữa đường. Mỗi lần t bị điểm kém là đánh, t xin bà t mua bộ đồ chơi cũng bị đánh. Lúc nhỏ nhìn bạn bè đi xe đạp xịn, chơi đồ chơi xịn, xem truyền hình cáp, ngồi điều hòa mát, được bố mẹ chiều chuộng đáp ứng đủ nhu cầu mà t thấy phát thèm. Bố, mẹ t chả chịu mua t cái gì hết, hễ t xin là không cho, t khóc đòi mua thì bị lôi ra đánh. Lúc nào cũng vậy, mọi thứ kết thúc là 1 trận đòn. Đến trường t là đứa ít nói nên hay bị trêu, mỗi lần đứa nào trêu t thì như cách bố t dạy dỗ t, t dạy dỗ lại cno rồi về bố t lại dạy dỗ t. Chưa bao giờ bố hay mẹ t bênh vực t cả, dù chỉ 1 lần. Tại sao cno làm sai vs t cno ko bị làm sao còn t có làm j sai thì phải trả giá quá đắt so với tội lỗi minh gây ra. T rất uất hận bố t và đứa lớn hơn trong gia đình. Nó là đứa hãm nhất mà t từng biết, cái gì nó cũng cản trở t. Hễ mẹ t định mua t cái gì tử tế, nó sẽ tìm cách bơm đểu để phá hoại. Nó luôn ghen tức vì t có mặt trên đời, t có mặt trên đời làm nó mất ăn mất mặc nên nó căm hận t lắm. Nó luôn dồn t vào những tình huống khổ sở nhất, bắt t phải chịu đày đọa. Nên có cách nào để t ra đi thanh thản ít đau đớn nhất không, t ko vòn j vấn vương nữa rồi. Cảm ơn các tml.
Nên đi xa nhà 1 lần, quên gia đình đi, nói thật
 
Cs là thế đó mày, đôi khi đéo ai giúp gì được cho mày cả, kể cả bố mẹ mày.
Mày đừng nên oán trách, họ đối xử vs mày ntn là quyền của họ.
Nói chung phải học cách đi 1 mình, trên đời này đéo có ai giúp cho mày đâu, tao nói thật đấy.
Địt mẹ tao cũng đã ảo tưởng là ông bố giúp đỡ đc cho tao, nhưng thực tế chẳng giúp cho tao đc cái gì cả, giờ ông ấy cho ai, làm gì tao cũng mặc thôi. Mình kém là do mình, muốn khác mình phải cố gắng.
Giờ tao lớn rồi, tao cũng nói thẳng làm đừng động đến cs của tao, tao cũng đéo xin cái gì cả, nhà của bme tao, bme tao thích cho ai cũng đc, tao đéo quan tâm. Nhưng những cái gì thuộc pháp luật là của tao thì đừng có động đến, dù là 1 cọng lông.
 
Gửi các tml thân mến!
Như chúng m biết thừa, t là 1 thằng loser. T năm nay cũng ngoài 20 tuổi rồi. Ở cái tuổi của t, ai cũng có nghề nghiệp ổn định hay cũng đạt được 1 số thành tựu gì đó. Còn t lớn lên vẫn quanh quẩn phụ thuộc vào gia đình. Nhìn bạn bè, những người đồng và kém trang lứa, t thấy tủi thân và đã khóc im lặng 1 mình. T ước gì t không được sinh ra trên đời. Vì t mà mẹ t, người mà t yêu thương nhất phải khổ. Chắc nếu t chết đi rồi thì mẹ t sẽ đỡ đi 1 gánh nặng, nên t rất muốn đc ra đi. T chưa bao giờ thực sự cảm thấy hạnh phúc, bố t ít học nên chỉ biết dạy t bằng nắm đấm. Có những trận đòn bố đấm t nằm gục trên sàn nhà. Bố t không biết giữ thể diện cho con cái, lôi t về nhà như 1 con chó, đấm t ngay giữa đường. Mỗi lần t bị điểm kém là đánh, t xin bà t mua bộ đồ chơi cũng bị đánh. Lúc nhỏ nhìn bạn bè đi xe đạp xịn, chơi đồ chơi xịn, xem truyền hình cáp, ngồi điều hòa mát, được bố mẹ chiều chuộng đáp ứng đủ nhu cầu mà t thấy phát thèm. Bố, mẹ t chả chịu mua t cái gì hết, hễ t xin là không cho, t khóc đòi mua thì bị lôi ra đánh. Lúc nào cũng vậy, mọi thứ kết thúc là 1 trận đòn. Đến trường t là đứa ít nói nên hay bị trêu, mỗi lần đứa nào trêu t thì như cách bố t dạy dỗ t, t dạy dỗ lại cno rồi về bố t lại dạy dỗ t. Chưa bao giờ bố hay mẹ t bênh vực t cả, dù chỉ 1 lần. Tại sao cno làm sai vs t cno ko bị làm sao còn t có làm j sai thì phải trả giá quá đắt so với tội lỗi minh gây ra. T rất uất hận bố t và đứa lớn hơn trong gia đình. Nó là đứa hãm nhất mà t từng biết, cái gì nó cũng cản trở t. Hễ mẹ t định mua t cái gì tử tế, nó sẽ tìm cách bơm đểu để phá hoại. Nó luôn ghen tức vì t có mặt trên đời, t có mặt trên đời làm nó mất ăn mất mặc nên nó căm hận t lắm. Nó luôn dồn t vào những tình huống khổ sở nhất, bắt t phải chịu đày đọa. Nên có cách nào để t ra đi thanh thản ít đau đớn nhất không, t ko vòn j vấn vương nữa rồi. Cảm ơn các tml.
Thứ 1: mày chết thì mẹ mày sẽ sống quãng đời còn lại trong dằn vặt, ân hận cũng như chịu điều tiếng của bà con hàng xóm. Lúc đó sống khổ hơn chết chứ sướng gì
Thứ 2: mày có thể xin đi học nghề, ví dụ có người quen làm nghề sửa xe, xin đi làm công nhân. Lương thấp, vất vả tý nhưng đỡ chơi bời lêu lổng. Đỡ bị bố mày đánh đập.
Nói chung cuộc sống nó cũng dễ dàng nếu mày tìm cách thôi. Ai cũng biết tính bố mày nên người ta sẽ thông cảm cho m. Chỉ là mày cố gắng tý nữa là ổn.
 
Nếu giờ m ra đi thì m nói đúng đấy, m là 1 thằng loser :) Mới 20t đầu có cái đéo gì mà xoắn nhỉ? Từ đầu đến cuối m chỉ nói như là m đang đổ lỗi cho ô bà già, anh m, đổ lỗi cho hoàn cảnh. Vậy thì đơn giản là bỏ quách cái hoàn cảnh đấy đi, bỏ đi mà sống một cuộc sống tự lập, sống cho ô bà già, anh m sau này phải hối hận vì đã ko trân trọng m. Chứ giờ nằm dưới 3 tấc đất thì m vẫn chỉ tiếp tục làm khổ mẹ m thôi.
 
Thứ 1: mày chết thì mẹ mày sẽ sống quãng đời còn lại trong dằn vặt, ân hận cũng như chịu điều tiếng của bà con hàng xóm. Lúc đó sống khổ hơn chết chứ sướng gì
Thứ 2: mày có thể xin đi học nghề, ví dụ có người quen làm nghề sửa xe, xin đi làm công nhân. Lương thấp, vất vả tý nhưng đỡ chơi bời lêu lổng. Đỡ bị bố mày đánh đập.
Nói chung cuộc sống nó cũng dễ dàng nếu mày tìm cách thôi. Ai cũng biết tính bố mày nên người ta sẽ thông cảm cho m. Chỉ là mày cố gắng tý nữa là ổn.
Tính bố nó vậy khó mà sửa ngày 1 ngày 2, uất hận lâu ngày giờ tới tuổi trưởng thành nó bộc phát kinh lắm. Tao nghĩ khả năng sống chung mái nhà là khó đấy.
 
Ngoài 20t rồi. Không có gì ngoài sức khoẻ và thời gian. Thay vì chọn cách tự huỷ hoại mình. Mày hãy bước đến một nơi nào đó tự gây dựng mọi thứ từ đầu xem. Cuộc sống còn nhiều điều thú vị lắm. Chẳng qua giống như news feed của mày toàn thứ tiêu cực nên mày nghĩ cuộc sống đen tối. Khi mày thay đổi môi trường, bước ra khỏi cái giếng đó sẽ là bầu trời với vô vàn thứ để khám phá và tận hưởng!

Đừng vì sự thiếu trải nghiệm, cảm xúc nhất thời mà làm điều dại dột!
 
Tính bố nó vậy khó mà sửa ngày 1 ngày 2, uất hận lâu ngày giờ tới tuổi trưởng thành nó bộc phát kinh lắm. Tao nghĩ khả năng sống chung mái nhà là khó đấy.
Thì nó đi làm là đỡ. Đi xa hay gần phụ thuộc vào mối quan hệ của nó. Vì xa hẳn mà không có ai giúp đỡ thì nó lấy tiền đâu, chưa ra đời còn ngáo ngơ nữa
 
Vừa tuần trước thằng em làm cùng nó nhảy cầu chắc áp lực chuyện gì đó cũng có thể thất tình, tính nó trầm đi làm k chia sẻ với ae, lúc nào cũng thấy nó cười. Tự dưng k thấy nó đi làm 2 hôm nghi có biến, y rằng đêm người nhà nó báo tin xác nổi ở chân cầu Vĩnh Tuy, tiếc cho 1 đứa ngoan quá. Ông già nó nghe tin nhập viện gấp vì sốc, cho nên chúng m có ý định gì cũng nên nghĩ cho gia đình
 
Thì nó đi làm là đỡ. Đi xa hay gần phụ thuộc vào mối quan hệ của nó. Vì xa hẳn mà không có ai giúp đỡ thì nó lấy tiền đâu, chưa ra đời còn ngáo ngơ nữa
Nhảy tàu vào nam đi tìm việc thôi. Giúp đỡ người dưng chỉ có miền Nam thoii chứ miền Bắc đéo coa đâu, cái gì ngoài bắc cũng tiền với quan hệ, ở lâu nó chỉ muốn tự tử thêm :))
 
Top