Soi.Doi.2805
Pần cùng đạo tặc
Gửi các tml thân mến!
Như chúng m biết thừa, t là 1 thằng loser. T năm nay cũng ngoài 20 tuổi rồi. Ở cái tuổi của t, ai cũng có nghề nghiệp ổn định hay cũng đạt được 1 số thành tựu gì đó. Còn t lớn lên vẫn quanh quẩn phụ thuộc vào gia đình. Nhìn bạn bè, những người đồng và kém trang lứa, t thấy tủi thân và đã khóc im lặng 1 mình. T ước gì t không được sinh ra trên đời. Vì t mà mẹ t, người mà t yêu thương nhất phải khổ. Chắc nếu t chết đi rồi thì mẹ t sẽ đỡ đi 1 gánh nặng, nên t rất muốn đc ra đi. T chưa bao giờ thực sự cảm thấy hạnh phúc, bố t ít học nên chỉ biết dạy t bằng nắm đấm. Có những trận đòn bố đấm t nằm gục trên sàn nhà. Bố t không biết giữ thể diện cho con cái, lôi t về nhà như 1 con chó, đấm t ngay giữa đường. Mỗi lần t bị điểm kém là đánh, t xin bà t mua bộ đồ chơi cũng bị đánh. Lúc nhỏ nhìn bạn bè đi xe đạp xịn, chơi đồ chơi xịn, xem truyền hình cáp, ngồi điều hòa mát, được bố mẹ chiều chuộng đáp ứng đủ nhu cầu mà t thấy phát thèm. Bố, mẹ t chả chịu mua t cái gì hết, hễ t xin là không cho, t khóc đòi mua thì bị lôi ra đánh. Lúc nào cũng vậy, mọi thứ kết thúc là 1 trận đòn. Đến trường t là đứa ít nói nên hay bị trêu, mỗi lần đứa nào trêu t thì như cách bố t dạy dỗ t, t dạy dỗ lại cno rồi về bố t lại dạy dỗ t. Chưa bao giờ bố hay mẹ t bênh vực t cả, dù chỉ 1 lần. Tại sao cno làm sai vs t cno ko bị làm sao còn t có làm j sai thì phải trả giá quá đắt so với tội lỗi minh gây ra. T rất uất hận bố t và đứa lớn hơn trong gia đình. Nó là đứa hãm nhất mà t từng biết, cái gì nó cũng cản trở t. Hễ mẹ t định mua t cái gì tử tế, nó sẽ tìm cách bơm đểu để phá hoại. Nó luôn ghen tức vì t có mặt trên đời, t có mặt trên đời làm nó mất ăn mất mặc nên nó căm hận t lắm. Nó luôn dồn t vào những tình huống khổ sở nhất, bắt t phải chịu đày đọa. Nên có cách nào để t ra đi thanh thản ít đau đớn nhất không, t ko vòn j vấn vương nữa rồi. Tình yêu không vì chả ai chấp nhận 1 thằng thiểu năng xấu tởm như t. Mọi người xung quanh cx hay nói xấu sau lưng vì t quá kiệm lời mà t cũng kệ. T cũng được cho đi học, trước t phải hy sinh rất nhiều thứ để làm hài lòng bố mẹ t, t cố học sống học chết nên điểm trên lớp t cũng không tồi, mà oái oăm thay năm t thi Bộ giáo dục thay đổi luật chơi, t thi trượt đại học. Vào tạm 1 một cái đại học hạng B, sau khi tốt nghiệp t không nhận thêm đc bất cứ kỹ năng nào cả, thậm chí còn bị thụt lùi. Giờ với cái lưng thoái hóa cột sống ngồi ko quá 2h là cái giá t phải trả cho những ngày mài đít trên ghế để học. Nên sức khỏe cx chả còn luôn. Nếu giờ còn sống thì còn làm khổ mẹ t, t chết r tiền đấy mẹ t còn ăn được, lo được cho tuổi già. T còn sống là vẫn còn ăn, còn tiêu, chết là hết. T đi rồi gia đình t sẽ đủ đầy hơn.
Cảm ơn các tml.
Như chúng m biết thừa, t là 1 thằng loser. T năm nay cũng ngoài 20 tuổi rồi. Ở cái tuổi của t, ai cũng có nghề nghiệp ổn định hay cũng đạt được 1 số thành tựu gì đó. Còn t lớn lên vẫn quanh quẩn phụ thuộc vào gia đình. Nhìn bạn bè, những người đồng và kém trang lứa, t thấy tủi thân và đã khóc im lặng 1 mình. T ước gì t không được sinh ra trên đời. Vì t mà mẹ t, người mà t yêu thương nhất phải khổ. Chắc nếu t chết đi rồi thì mẹ t sẽ đỡ đi 1 gánh nặng, nên t rất muốn đc ra đi. T chưa bao giờ thực sự cảm thấy hạnh phúc, bố t ít học nên chỉ biết dạy t bằng nắm đấm. Có những trận đòn bố đấm t nằm gục trên sàn nhà. Bố t không biết giữ thể diện cho con cái, lôi t về nhà như 1 con chó, đấm t ngay giữa đường. Mỗi lần t bị điểm kém là đánh, t xin bà t mua bộ đồ chơi cũng bị đánh. Lúc nhỏ nhìn bạn bè đi xe đạp xịn, chơi đồ chơi xịn, xem truyền hình cáp, ngồi điều hòa mát, được bố mẹ chiều chuộng đáp ứng đủ nhu cầu mà t thấy phát thèm. Bố, mẹ t chả chịu mua t cái gì hết, hễ t xin là không cho, t khóc đòi mua thì bị lôi ra đánh. Lúc nào cũng vậy, mọi thứ kết thúc là 1 trận đòn. Đến trường t là đứa ít nói nên hay bị trêu, mỗi lần đứa nào trêu t thì như cách bố t dạy dỗ t, t dạy dỗ lại cno rồi về bố t lại dạy dỗ t. Chưa bao giờ bố hay mẹ t bênh vực t cả, dù chỉ 1 lần. Tại sao cno làm sai vs t cno ko bị làm sao còn t có làm j sai thì phải trả giá quá đắt so với tội lỗi minh gây ra. T rất uất hận bố t và đứa lớn hơn trong gia đình. Nó là đứa hãm nhất mà t từng biết, cái gì nó cũng cản trở t. Hễ mẹ t định mua t cái gì tử tế, nó sẽ tìm cách bơm đểu để phá hoại. Nó luôn ghen tức vì t có mặt trên đời, t có mặt trên đời làm nó mất ăn mất mặc nên nó căm hận t lắm. Nó luôn dồn t vào những tình huống khổ sở nhất, bắt t phải chịu đày đọa. Nên có cách nào để t ra đi thanh thản ít đau đớn nhất không, t ko vòn j vấn vương nữa rồi. Tình yêu không vì chả ai chấp nhận 1 thằng thiểu năng xấu tởm như t. Mọi người xung quanh cx hay nói xấu sau lưng vì t quá kiệm lời mà t cũng kệ. T cũng được cho đi học, trước t phải hy sinh rất nhiều thứ để làm hài lòng bố mẹ t, t cố học sống học chết nên điểm trên lớp t cũng không tồi, mà oái oăm thay năm t thi Bộ giáo dục thay đổi luật chơi, t thi trượt đại học. Vào tạm 1 một cái đại học hạng B, sau khi tốt nghiệp t không nhận thêm đc bất cứ kỹ năng nào cả, thậm chí còn bị thụt lùi. Giờ với cái lưng thoái hóa cột sống ngồi ko quá 2h là cái giá t phải trả cho những ngày mài đít trên ghế để học. Nên sức khỏe cx chả còn luôn. Nếu giờ còn sống thì còn làm khổ mẹ t, t chết r tiền đấy mẹ t còn ăn được, lo được cho tuổi già. T còn sống là vẫn còn ăn, còn tiêu, chết là hết. T đi rồi gia đình t sẽ đủ đầy hơn.
Cảm ơn các tml.
Sửa lần cuối: