Biệt thự - Bất động sản cao cấp

Tạch nó mới qua được chục năm đâu đó.
Lão này nói qua 40 năm từ năm 1984 thì lúc ấy Tạch còn đang đi học.
Tất nhiên là có thể fake chi tiết cuộc sống.
qua mỹ 1/5/1980. cái xàm này đâu ai biết ai, "fake" làm chi cho nó nặng lòng,
 
So sánh sai rồi.
Biệt thự trung tâm thành phố và biệt thự ở nơi biệt lập khác nhau.
Mày làm 1 bài so sánh 1 căn giống diện tích ở New York hoặc trung tâm Cali là LasVegas thì nó mới thành tương đương.
Còn giờ mày so sánh căn biệt thự của Sharapova với 1 căn ở biển tương tự là Vũng Tàu thì ok.
Làm lại thử nhé.
À, mày đúng ở chổ : giá đất ở VN cao hơn thu nhập chung của người dân khá nhiều, cái này do đầu cơ và lợi ích nhóm, chuyện này rõ như ban ngày mà.
dkmm thằng hcm làm sao so với mấy thằng m kể ơ trên ??
 
Ý mày là mấy thằng trùm bđs tặng nhà cho quan chức rồi sai đệ tử đến mua lại chính căn nhà đó và thằng quan chức kia nghiễm nhiên có hơn 500 tỷ tiền sạch?
Thế lúc quan chức vào lò, viện ks hỏi thằng quan chức lấy đâu ra tiền mua căn Bason từ đầu thì trả lời sao?
Nó mở cho 1 cty nói chung là lòng vòng đến căn nhà. Rồi bán . khác đéo gì ông bác tao bán cái cây xanh nam điền cho 1 cty của bọn sân golf 11 tỷ . thằng đéo nào thanh tra dc
 
Chuẩn mẹ nó so lồn gì cứ phải so với London New York, muốn so thì so mẹ với Bangkok, Manila, Jakarta nó còn cân đối chứ so lồn gì với mấy thằng mà thu nhập và hạ tầng bằng cái móng tay so với chúng nó.
Thêm cả bọn xàm le "tư bản đánh thuế cao, thuế thừa kế 50%". Chứ tao tìm hiểu đéo có chỗ nào cha mẹ để lại cho con cái nhà 1 triệu $ xong phải nộp 500k$ cho chính phủ cả, hôm nọ hỏi ông anh rể người Hàn ổng tròn xoe mắt ngơ ngác
So với Bangkok , Manila ... còn mang nhục thêm ... so với Mỹ Âu ít ra còn biện hộ được nó đỡ nhục
 
So sánh sai rồi.
Biệt thự trung tâm thành phố và biệt thự ở nơi biệt lập khác nhau.
Mày làm 1 bài so sánh 1 căn giống diện tích ở New York hoặc trung tâm Cali là LasVegas thì nó mới thành tương đương.
Còn giờ mày so sánh căn biệt thự của Sharapova với 1 căn ở biển tương tự là Vũng Tàu thì ok.
Làm lại thử nhé.
À, mày đúng ở chổ : giá đất ở VN cao hơn thu nhập chung của người dân khá nhiều, cái này do đầu cơ và lợi ích nhóm, chuyện này rõ như ban ngày mà.
Las Vegas chuyển qua Cali hồi nào thế :vozvn (14): nhà ở Las Vegas rẻ lắm nhé vì khí hậu như cc
 
Bỏ qua 1 sự thật hiển nhiên là giá bđs VN bị thổi lên 1 cách vô lý thì việc mày so sánh giá nhà SG với Mỹ là vô cùng khập khiễng.
Thứ nhất, Mỹ phân bố dân cư khá đồng đều chứ không bị "dồn" hết vào vài tp lớn như SG hay HN, theo quy luật cung - cầu thì giá bđs ở các tp lớn ở VN bị đẩy lên cao cũng không phải là lạ vì nhu cầu thì nhiều mà lượng cung quá hạn hẹp, nhất là với những khu có vị trí đẹp như mày đưa lên.
Thứ hai, mày so sánh không đúng hệ quy chiếu lắm, căn của Masa thuộc kiểu biệt lập, ở vùng ven của Cali, giá chỉ bằng 1/40 1/50 những căn ở trung tâm
Thứ ba, giá bđs ở Mỹ có tăng nhưng tăng rất ít, 1 phần vì đất rộng người thưa (mật độ dân cư ~1/10 VN), ngoài ra thuế bđs cực cao, tùy mỗi bang giao động 1-5% giá trị bđs/năm, tính ra giá trị bđs tăng lên chưa chắc đủ bù vào thuế bđs đấy. Trong khi ở VN giá bđs chỉ có tăng, bđs là hình thức đầu tư sinh lợi nhuận cực cao.
Cá nhân tao ủng hộ cách kiểm soát bđs kiểu Mỹ, nhưng nếu đem về áp dụng cho VN sẽ vấp phải làn sóng phản đối rất lớn, đặc biệt là từ giới quan chức =))
 
qua mỹ 1/5/1980. cái xàm này đâu ai biết ai, "fake" làm chi cho nó nặng lòng,
Vãi, chắc bác bằng tuổi bố em mất. Tuổi này thì nghỉ hưa diền viên bên con cái đi chứ lên chửi nhau với mấy thằng trẻ trâu xàm làm gì nữa.
 
Vãi, chắc bác bằng tuổi bố em mất. Tuổi này thì nghỉ hưa diền viên bên con cái đi chứ lên chửi nhau với mấy thằng trẻ trâu xàm làm gì nữa.
Mày già tầm ảnh cũng vẫn chửi nhau trên xàm thôi, vì thấy cái gì bức xúc là chửi, và nó cũng là bình thường, khiến mình thấy cuộc sống còn vui vẻ, còn có ý nghĩa.
 
M nên xem định nghĩa dinh thự -Mansion nữa nhé. Ở bên trời tây thì họ chuộng thể loại dinh thự hơn biệt thự. Người có tiền giàu có đều ở dinh thự chứ bên đó t thấy ở villa chỉ dạng tầm trung lưu thôi vì nó xây nhà bình thường cũng đã như cái biệt thự mẹ rồi. Ở Việt Nam ngoài để ở ra thì bds cũng là một món trang sức để khoe. Nó thể hiện đẳng cấp và vị trí của chủ nhân sở hữu.
 
M nên xem định nghĩa dinh thự -Mansion nữa nhé. Ở bên trời tây thì họ chuộng thể loại dinh thự hơn biệt thự. Người có tiền giàu có đều ở dinh thự chứ bên đó t thấy ở villa chỉ dạng tầm trung lưu thôi vì nó xây nhà bình thường cũng đã như cái biệt thự mẹ rồi. Ở Việt Nam ngoài để ở ra thì bds cũng là một món trang sức để khoe. Nó thể hiện đẳng cấp và vị trí của chủ nhân sở hữu.
Dinh thự thì nó đẳng cấp quá, có những căn cả trăm triệu đô, rộng rãi, biệt lập, sang trọng như 1 cung điện thu nhỏ.
 
Nó mở cho 1 cty nói chung là lòng vòng đến căn nhà. Rồi bán . khác đéo gì ông bác tao bán cái cây xanh nam điền cho 1 cty của bọn sân golf 11 tỷ . thằng đéo nào thanh tra dc
Công nhận bán cây là rửa tiền nhanh nhất, mà đéo ai định giá đc cái cây, chúng nó muốn hét giá bao nhiêu cũng dc
 
qua mỹ 1/5/1980. cái xàm này đâu ai biết ai, "fake" làm chi cho nó nặng lòng,
À trên mạng thì nói trật đi một tí cho khỏi gặp người quen là bình thường, chứ quen biết thì không, tiếp xúc cũng ít, khẳng định quá đến lúc có vấn đề thì ... quê, lên mạng nhiều bệnh nghề nghiệp ấy mà bác đừng suy nghĩ nhiều.
 
À trên mạng thì nói trật đi một tí cho khỏi gặp người quen là bình thường, chứ quen biết thì không, tiếp xúc cũng ít, khẳng định quá đến lúc có vấn đề thì ... quê, lên mạng nhiều bệnh nghề nghiệp ấy mà bác đừng suy nghĩ nhiều.
cảm ơn nhắc nhở,
 
So sánh sai rồi.
Biệt thự trung tâm thành phố và biệt thự ở nơi biệt lập khác nhau.
Mày làm 1 bài so sánh 1 căn giống diện tích ở New York hoặc trung tâm Cali là LasVegas thì nó mới thành tương đương.
Còn giờ mày so sánh căn biệt thự của Sharapova với 1 căn ở biển tương tự là Vũng Tàu thì ok.
Làm lại thử nhé.
À, mày đúng ở chổ : giá đất ở VN cao hơn thu nhập chung của người dân khá nhiều, cái này do đầu cơ và lợi ích nhóm, chuyện này rõ như ban ngày mà.
Ở Việt Nam! Sang bên ocean park có đấy
 
Tao đéo hiểu sao cái nhà vin hôm này vừa bé mà lại giống nhau y hệt, sân vườn chẳng có mà đắt vcl thế nhỉ
Cò làm giá thì chả thế, không làm thế bán lãi sao. Còn ai mua thì mày tự hiểu
 
Ý mày là mấy thằng trùm bđs tặng nhà cho quan chức rồi sai đệ tử đến mua lại chính căn nhà đó và thằng quan chức kia nghiễm nhiên có hơn 500 tỷ tiền sạch?
Thế lúc quan chức vào lò, viện ks hỏi thằng quan chức lấy đâu ra tiền mua căn Bason từ đầu thì trả lời sao?
Căn Bason nó mua từ lúc 100 tỷ chẳng hạn, chính nó cắm sổ cho Ngân hàng để mua đi thì cần bao nhiêu tiền đầu vào ?
Rồi lúc sau chúng nó thổi lên 500 tỷ thì bán ra cho đệ và cầm tiền trả ngân hàng -> lãi 400 tỷ "sạch".
Đệ bán lại giá 200 tỷ đi ( vẫn là tiền túi trái cho túi phải thôi ) -> mày vừa còn nhà, vừa "rửa" được mấy trăm tỷ.

Còn sau này thằng nào muốn đút lót tiếp thì lại mua cái nhà đấy với giá đắt rồi bán lại giá rẻ.
Chả lẽ giờ mua nhà giá rẻ cũng ý kiến à :)) ? Còn vào lò thì chịu, nó mò khoản nào là chết khoản đó, vào lò mà cứ lôi cái lương mười mấy hai mươi triệu ra đòi giải thích nhà cửa ô tô thì thằng nào chả đi.
 
Mày qua Mỹ từ năm bao nhiêu tuổi thế? có hay về VN ko?
qua mỹ 22 tuổi,về việt nam thường, lần đầu về hình nhu 1995 hay 1996. lúc đó tao còn ở Boston. muốn về lúc đó rất khó khăn vì chưa có quan hệ ngoại giao. tụi việt nam ở canada lúc đó đã di về ,chứ US thì chưa có

kể tụi bay nghe để thấy sự khác biệt thời đó và bây giờ .nhiều kỷ niệm cũ vui có,buồn có

để về việt nam, tao phải bay qua
- montreal, canada, không mua được vé máy bay từ mỹ. vô canada, bị kéo vào phòng phỏng vấn hon 1 giờ ( vì cái tội lận 5000 usd trọng người,dù có khai).

- sau đó bay qua alaska, ngừng đổi xăng rồi bay qua Moscow. lúc đó vẫn còn USSR, những thằng cảnh sát, nhân viên phục vụ mặt mũi lúc nào cũng như cục băng dá,không thấy chút tình cảm gì cả. lúc đấy 1 rubble đối 1 usd. sân bay,cũng chẳng có cà phê, tiệm ăn gì cả ,chỉ có một cửa hàng kỳ niệm,vài con russia doll
- từ moscow, bay xuống bombay, ấn độ. còn nhớ cái mùi cà ri, hài nhất là tao di tiểu,có thằng mời vào nhà tiêu,sau đó dóng cửa,dứng canh chừng. luc tao xong phận sự, chỉ đến chỗ rửa tay,rửa mặt ,xong rồi chìa tay ra xin tiền, còn vài đồng dô lẻ,dua nó,nó chấp tay bái rối rit

- từ bombay bay qua phi trường nội bài,hà nội. (quên để cập là trên chuyến bay làm quen một việt kiều sống ở canada, dã về việt nam một lần rồi ). xuống sân bay, tụi nó lùa toàn bộ hành khách vào một căn phòng rồi khoá lại bằng một sợi dây xích sắt. tao thánh thật thú nhận lúc đó tao sợ gần tè trong quần, vì tao cũng khá nhiều phết lắm ( con gia đình nguỵ, dào ngũ đang học đại học bị bắt lính đưa qua campochia, và vượt biên) việt gian phản động 100%.

mô tả cho tụi mày cái phòng dợi ở nội bài cho vui. cái sàn nhà lúc do lát gạch nhưng là gạch dã dùng rồi nạy lên từ đâu không biết (chắc từ sài gòn) rồi dem về đó lát lại. Trong phòng chỉ có một kệ nước ngọt,nhưng không có người bán. mãi sau hơn 30 phút mới có một chị vào mở bán. tuy nhiên chỉ bán bằng tiền việt nam. may mà thằng bạn đồng hành tao lúc đó còn ít tiền việt, hai anh em, mua một chai nước ngọt, không ướp lạnh không dá, uống dỡ khát. tao với thằng bạn dang ngồi ghế thì nó đi cầu. chỗ ngồi cũng sát cầu.được hơn năm phút thằng bạn đồng hành tao hét to "chết tao rồi mày,cứu tao". mẹ bố lúc đó tao xịt nước tiểu trong quần, chạy vào hỏi chuyện. thì ra cầu tiêu không có giấy chùi,cũng không có nước rửa. may là tao có giấy chùi mặt trong túi . đó là một trong những lần tao biết sợ.

- từ hà nội tao bay vào sài gòn. lúc qua thủ tục, nhờ thằng bạn chỉ lon 20$ trong hộ chiếu, mấy thằng đó lấy ngay,nhưng vẫn tra hỏi hàng 15 phút,mặt thì hầm hừ như tra tấn tội nhân. lúc ra nhận hành lý,nó xổ tung ra rồi khám xét từng cái một. cũng may là nó không xét trong người,chứ nếu nó mò thì mất toi 5000$
hành trình lần đầu về việt nam tao là thế, dĩ nhiên là gia đình tao bất ngờ và mừng rỡ.tao không báo trước gia đình vì không chắc có về được không. lúc ra sân bay nhờ thằng bạn mướn xa về tận nhà con em gái ở sài gòn. tao nhớ không nhầm thì lúc đó chưa có xe taxi, chỉ có tư nhân dứng trước sân bay đón khách. chuyến về cũng ngược lại thôi,không có gì đặc biệt.

có một kỳ niệm vui vui,còn nhớ lại, lúc dó tao có đến thăm một ông chú của người bạn việt nam ở mỹ trao quà. ông này lúc đó làm ăn có máu mặt ở sài gòn,xuất thân từ chù xe hàng chờ hàng hóa từ campochia, việt nam. lúc đó buôn lậu khẩm. sau đó ông nhào vô chung vốn mở ngân hàng. thời đó có khoảng 5 ngân hàng tư nhân. tiền thì có,nhưng tài trí khả năng thì không,ông bắt đầu thua. lúc tao gặp ông chắc chỉ còn cái vỏ.
ông gặp tao mừng lắm, rồi dẫn tao di chơi cho biết. vào vũ trường Rex, rồi gọi rượu và mấy em cave. ông ấy thì lúc này đã nát lắm rồi lúc nào cũng say lè nhè. tự dưng ông ấy khoe với mấy cô cave tao là việt kiều từ mỹ về, tốt nghiệp tiến sĩ, dủ thứ cả. Tao nhột,dính chính là tao chỉ tốt nghiệp thac sĩ. mấy cô cave rủ tao di nhảy,tao từ chối vì không biết nhảy. Mấy cô nhất định không tin tao là việt kiều,vì các cô ấy tin rằng tất cả việt kiều đều biết nhảy. từ đầu đến cuối tao không nói một câu tiếng anh, vì các cô ấy đều nói tiếng việt. mãi đến cuối giờ,mấy cô ấy tự nhiên nói với tao là các cô tin tao là viet kiều từ mỹ về. hỏi nguyên nhân thì nói là tao có lối đối xử và nói chuyện khác dân nội địa,cũng khác với việt kiều canada

kể cho vui,và cũng để thấy rằng chúng ta rất dễ bị "stereotyped" lắm, lúc đó dân việt cứ nghĩ việt kiều là phải biết khiêu vũ. cũng có phần đúng, da số sinh viên đại học người việt,bạn bè tao quen đều biết nhảy,tao thì không, không tiền,không bà con, thân nhân, nếu vấp ngã không ai cứu vớt thành tao tránh xa những chỗ ăn chơi.
rồi tao về thường xuyên hon,hai ba năm một lần thăm viếng gia đình,những chuyến sau không còn gì đặc biệt để nhớ nữa
chia xẻ cũng dủ rồi nhé, bàn phím ipad thêm không quen xử dụng VNI thánh tốn thời gian lắm.
 
qua mỹ 22 tuổi,về việt nam thường, lần đầu về hình nhu 1995 hay 1996. lúc đó tao còn ở Boston. muốn về lúc đó rất khó khăn vì chưa có quan hệ ngoại giao. tụi việt nam ở canada lúc đó đã di về ,chứ US thì chưa có

kể tụi bay nghe để thấy sự khác biệt thời đó và bây giờ .nhiều kỷ niệm cũ vui có,buồn có

để về việt nam, tao phải bay qua
- montreal, canada, không mua được vé máy bay từ mỹ. vô canada, bị kéo vào phòng phỏng vấn hon 1 giờ ( vì cái tội lận 5000 usd trọng người,dù có khai).

- sau đó bay qua alaska, ngừng đổi xăng rồi bay qua Moscow. lúc đó vẫn còn USSR, những thằng cảnh sát, nhân viên phục vụ mặt mũi lúc nào cũng như cục băng dá,không thấy chút tình cảm gì cả. lúc đấy 1 rubble đối 1 usd. sân bay,cũng chẳng có cà phê, tiệm ăn gì cả ,chỉ có một cửa hàng kỳ niệm,vài con russia doll
- từ moscow, bay xuống bombay, ấn độ. còn nhớ cái mùi cà ri, hài nhất là tao di tiểu,có thằng mời vào nhà tiêu,sau đó dóng cửa,dứng canh chừng. luc tao xong phận sự, chỉ đến chỗ rửa tay,rửa mặt ,xong rồi chìa tay ra xin tiền, còn vài đồng dô lẻ,dua nó,nó chấp tay bái rối rit

- từ bombay bay qua phi trường nội bài,hà nội. (quên để cập là trên chuyến bay làm quen một việt kiều sống ở canada, dã về việt nam một lần rồi ). xuống sân bay, tụi nó lùa toàn bộ hành khách vào một căn phòng rồi khoá lại bằng một sợi dây xích sắt. tao thánh thật thú nhận lúc đó tao sợ gần tè trong quần, vì tao cũng khá nhiều phết lắm ( con gia đình nguỵ, dào ngũ đang học đại học bị bắt lính đưa qua campochia, và vượt biên) việt gian phản động 100%.

mô tả cho tụi mày cái phòng dợi ở nội bài cho vui. cái sàn nhà lúc do lát gạch nhưng là gạch dã dùng rồi nạy lên từ đâu không biết (chắc từ sài gòn) rồi dem về đó lát lại. Trong phòng chỉ có một kệ nước ngọt,nhưng không có người bán. mãi sau hơn 30 phút mới có một chị vào mở bán. tuy nhiên chỉ bán bằng tiền việt nam. may mà thằng bạn đồng hành tao lúc đó còn ít tiền việt, hai anh em, mua một chai nước ngọt, không ướp lạnh không dá, uống dỡ khát. tao với thằng bạn dang ngồi ghế thì nó đi cầu. chỗ ngồi cũng sát cầu.được hơn năm phút thằng bạn đồng hành tao hét to "chết tao rồi mày,cứu tao". mẹ bố lúc đó tao xịt nước tiểu trong quần, chạy vào hỏi chuyện. thì ra cầu tiêu không có giấy chùi,cũng không có nước rửa. may là tao có giấy chùi mặt trong túi . đó là một trong những lần tao biết sợ.

- từ hà nội tao bay vào sài gòn. lúc qua thủ tục, nhờ thằng bạn chỉ lon 20$ trong hộ chiếu, mấy thằng đó lấy ngay,nhưng vẫn tra hỏi hàng 15 phút,mặt thì hầm hừ như tra tấn tội nhân. lúc ra nhận hành lý,nó xổ tung ra rồi khám xét từng cái một. cũng may là nó không xét trong người,chứ nếu nó mò thì mất toi 5000$
hành trình lần đầu về việt nam tao là thế, dĩ nhiên là gia đình tao bất ngờ và mừng rỡ.tao không báo trước gia đình vì không chắc có về được không. lúc ra sân bay nhờ thằng bạn mướn xa về tận nhà con em gái ở sài gòn. tao nhớ không nhầm thì lúc đó chưa có xe taxi, chỉ có tư nhân dứng trước sân bay đón khách. chuyến về cũng ngược lại thôi,không có gì đặc biệt.

có một kỳ niệm vui vui,còn nhớ lại, lúc dó tao có đến thăm một ông chú của người bạn việt nam ở mỹ trao quà. ông này lúc đó làm ăn có máu mặt ở sài gòn,xuất thân từ chù xe hàng chờ hàng hóa từ campochia, việt nam. lúc đó buôn lậu khẩm. sau đó ông nhào vô chung vốn mở ngân hàng. thời đó có khoảng 5 ngân hàng tư nhân. tiền thì có,nhưng tài trí khả năng thì không,ông bắt đầu thua. lúc tao gặp ông chắc chỉ còn cái vỏ.
ông gặp tao mừng lắm, rồi dẫn tao di chơi cho biết. vào vũ trường Rex, rồi gọi rượu và mấy em cave. ông ấy thì lúc này đã nát lắm rồi lúc nào cũng say lè nhè. tự dưng ông ấy khoe với mấy cô cave tao là việt kiều từ mỹ về, tốt nghiệp tiến sĩ, dủ thứ cả. Tao nhột,dính chính là tao chỉ tốt nghiệp thac sĩ. mấy cô cave rủ tao di nhảy,tao từ chối vì không biết nhảy. Mấy cô nhất định không tin tao là việt kiều,vì các cô ấy tin rằng tất cả việt kiều đều biết nhảy. từ đầu đến cuối tao không nói một câu tiếng anh, vì các cô ấy đều nói tiếng việt. mãi đến cuối giờ,mấy cô ấy tự nhiên nói với tao là các cô tin tao là viet kiều từ mỹ về. hỏi nguyên nhân thì nói là tao có lối đối xử và nói chuyện khác dân nội địa,cũng khác với việt kiều canada

kể cho vui,và cũng để thấy rằng chúng ta rất dễ bị "stereotyped" lắm, lúc đó dân việt cứ nghĩ việt kiều là phải biết khiêu vũ. cũng có phần đúng, da số sinh viên đại học người việt,bạn bè tao quen đều biết nhảy,tao thì không, không tiền,không bà con, thân nhân, nếu vấp ngã không ai cứu vớt thành tao tránh xa những chỗ ăn chơi.
rồi tao về thường xuyên hon,hai ba năm một lần thăm viếng gia đình,những chuyến sau không còn gì đặc biệt để nhớ nữa
chia xẻ cũng dủ rồi nhé, bàn phím ipad thêm không quen xử dụng VNI thánh tốn thời gian lắm.
Hay đó bác, làm hẳn cái hồi ký chặng đường lúc mới sáng cho thế hệ sau của em biết cái.
 
Hay đó bác, làm hẳn cái hồi ký chặng đường lúc mới sáng cho thế hệ sau của em biết cái.
lúc nào rảnh, chứ cái bàn phím ipad và VNI nó khó nuốt quá. vả lại tâm tình lúc này cũng hơi xáo trộn,nhắc lại chuyện cũ lòng càng thêm nổi sóng
 
Năm 1995-1996 thì USSR nó chết 5 năm rồi :nosebleed: .
Nhưng mà đồng phục quần áo trang thiết bị thì đúng là vẫn dùng hàng USSR cũ thật, nhưng nói gì thì nói lúc đó nó là LB Nga ko phải USSR.
 
qua mỹ 22 tuổi,về việt nam thường, lần đầu về hình nhu 1995 hay 1996. lúc đó tao còn ở Boston. muốn về lúc đó rất khó khăn vì chưa có quan hệ ngoại giao. tụi việt nam ở canada lúc đó đã di về ,chứ US thì chưa có

kể tụi bay nghe để thấy sự khác biệt thời đó và bây giờ .nhiều kỷ niệm cũ vui có,buồn có

để về việt nam, tao phải bay qua
- montreal, canada, không mua được vé máy bay từ mỹ. vô canada, bị kéo vào phòng phỏng vấn hon 1 giờ ( vì cái tội lận 5000 usd trọng người,dù có khai).

- sau đó bay qua alaska, ngừng đổi xăng rồi bay qua Moscow. lúc đó vẫn còn USSR, những thằng cảnh sát, nhân viên phục vụ mặt mũi lúc nào cũng như cục băng dá,không thấy chút tình cảm gì cả. lúc đấy 1 rubble đối 1 usd. sân bay,cũng chẳng có cà phê, tiệm ăn gì cả ,chỉ có một cửa hàng kỳ niệm,vài con russia doll
- từ moscow, bay xuống bombay, ấn độ. còn nhớ cái mùi cà ri, hài nhất là tao di tiểu,có thằng mời vào nhà tiêu,sau đó dóng cửa,dứng canh chừng. luc tao xong phận sự, chỉ đến chỗ rửa tay,rửa mặt ,xong rồi chìa tay ra xin tiền, còn vài đồng dô lẻ,dua nó,nó chấp tay bái rối rit

- từ bombay bay qua phi trường nội bài,hà nội. (quên để cập là trên chuyến bay làm quen một việt kiều sống ở canada, dã về việt nam một lần rồi ). xuống sân bay, tụi nó lùa toàn bộ hành khách vào một căn phòng rồi khoá lại bằng một sợi dây xích sắt. tao thánh thật thú nhận lúc đó tao sợ gần tè trong quần, vì tao cũng khá nhiều phết lắm ( con gia đình nguỵ, dào ngũ đang học đại học bị bắt lính đưa qua campochia, và vượt biên) việt gian phản động 100%.

mô tả cho tụi mày cái phòng dợi ở nội bài cho vui. cái sàn nhà lúc do lát gạch nhưng là gạch dã dùng rồi nạy lên từ đâu không biết (chắc từ sài gòn) rồi dem về đó lát lại. Trong phòng chỉ có một kệ nước ngọt,nhưng không có người bán. mãi sau hơn 30 phút mới có một chị vào mở bán. tuy nhiên chỉ bán bằng tiền việt nam. may mà thằng bạn đồng hành tao lúc đó còn ít tiền việt, hai anh em, mua một chai nước ngọt, không ướp lạnh không dá, uống dỡ khát. tao với thằng bạn dang ngồi ghế thì nó đi cầu. chỗ ngồi cũng sát cầu.được hơn năm phút thằng bạn đồng hành tao hét to "chết tao rồi mày,cứu tao". mẹ bố lúc đó tao xịt nước tiểu trong quần, chạy vào hỏi chuyện. thì ra cầu tiêu không có giấy chùi,cũng không có nước rửa. may là tao có giấy chùi mặt trong túi . đó là một trong những lần tao biết sợ.

- từ hà nội tao bay vào sài gòn. lúc qua thủ tục, nhờ thằng bạn chỉ lon 20$ trong hộ chiếu, mấy thằng đó lấy ngay,nhưng vẫn tra hỏi hàng 15 phút,mặt thì hầm hừ như tra tấn tội nhân. lúc ra nhận hành lý,nó xổ tung ra rồi khám xét từng cái một. cũng may là nó không xét trong người,chứ nếu nó mò thì mất toi 5000$
hành trình lần đầu về việt nam tao là thế, dĩ nhiên là gia đình tao bất ngờ và mừng rỡ.tao không báo trước gia đình vì không chắc có về được không. lúc ra sân bay nhờ thằng bạn mướn xa về tận nhà con em gái ở sài gòn. tao nhớ không nhầm thì lúc đó chưa có xe taxi, chỉ có tư nhân dứng trước sân bay đón khách. chuyến về cũng ngược lại thôi,không có gì đặc biệt.

có một kỳ niệm vui vui,còn nhớ lại, lúc dó tao có đến thăm một ông chú của người bạn việt nam ở mỹ trao quà. ông này lúc đó làm ăn có máu mặt ở sài gòn,xuất thân từ chù xe hàng chờ hàng hóa từ campochia, việt nam. lúc đó buôn lậu khẩm. sau đó ông nhào vô chung vốn mở ngân hàng. thời đó có khoảng 5 ngân hàng tư nhân. tiền thì có,nhưng tài trí khả năng thì không,ông bắt đầu thua. lúc tao gặp ông chắc chỉ còn cái vỏ.
ông gặp tao mừng lắm, rồi dẫn tao di chơi cho biết. vào vũ trường Rex, rồi gọi rượu và mấy em cave. ông ấy thì lúc này đã nát lắm rồi lúc nào cũng say lè nhè. tự dưng ông ấy khoe với mấy cô cave tao là việt kiều từ mỹ về, tốt nghiệp tiến sĩ, dủ thứ cả. Tao nhột,dính chính là tao chỉ tốt nghiệp thac sĩ. mấy cô cave rủ tao di nhảy,tao từ chối vì không biết nhảy. Mấy cô nhất định không tin tao là việt kiều,vì các cô ấy tin rằng tất cả việt kiều đều biết nhảy. từ đầu đến cuối tao không nói một câu tiếng anh, vì các cô ấy đều nói tiếng việt. mãi đến cuối giờ,mấy cô ấy tự nhiên nói với tao là các cô tin tao là viet kiều từ mỹ về. hỏi nguyên nhân thì nói là tao có lối đối xử và nói chuyện khác dân nội địa,cũng khác với việt kiều canada

kể cho vui,và cũng để thấy rằng chúng ta rất dễ bị "stereotyped" lắm, lúc đó dân việt cứ nghĩ việt kiều là phải biết khiêu vũ. cũng có phần đúng, da số sinh viên đại học người việt,bạn bè tao quen đều biết nhảy,tao thì không, không tiền,không bà con, thân nhân, nếu vấp ngã không ai cứu vớt thành tao tránh xa những chỗ ăn chơi.
rồi tao về thường xuyên hon,hai ba năm một lần thăm viếng gia đình,những chuyến sau không còn gì đặc biệt để nhớ nữa
chia xẻ cũng dủ rồi nhé, bàn phím ipad thêm không quen xử dụng VNI thánh tốn thời gian lắm.
Mày năm nay bao nhiêu tuổi rồi?
 
Chỉ có anh em có gia đình chưa có căn nhà đầu tiên mới đi thuê ở. Chứ hầu như người có đk họ đều mua 1 căn hộ hay nhà để ở, mặc dù có thể nó ko tăng. Nó ổn định về mặt giấy tờ thủ tục hành chính từ con cái đến công việc của mình khi đụng tới giấy tờ. Thủ tục việt nam rất nhiêu khê.
 
Top