Đang nhậu ngon thì có nhân viên quán vào bật nhạc theo yêu cầu của thằng beep nào đó, bọn tao đặt phòng riêng, có luôn hệ thống kara trong phòng, vừa ăn vừa hát cho tiện. Thằng beep mau mồm mau miệng lên nói nhí nhố vài câu rồi giới thiệu người lên hát, đương nhiên giới thiệu tên tao vì từ hồi cấp 3 tao đã có chất nghệ sĩ. Tiếc là thời thế ko tạo nổi anh hùng nên giờ lại dấn thân theo nghiệp xây dựng, vôi vữa xi măng chả liên quan mẹ gì đến nghệ thuật. Tao lên, chọn bài, rồi sủa…
Cuộc sống luôn vội vã với bao nghiệt ngã
Xô cuốn ta miệt mài
Một bước chân trượt ngã đã trôi thật dài
Lạc mất nhau ngày mai.
Còn mãi khung trời đó mình gặp nhau lúc đầu
Ngày tháng thơ mộng đó cùng niềm vui nỗi sầu
Sẽ ghi lại biết bao điều
Để nhớ một thời ta đã yêu.
Hát được nửa bài tiếng vỗ tay đã rào rào, rượu vào, lời ca ngấm, thấy cay cay mắt mới lạ. Đéo hiểu sao cô chị lại lên tặng hoa, đứng cạnh, chụp ảnh…
Rượu làm cho người ta bạo dạn hơn, rượu cũng làm cho người ta hung hăng hơn, và rượu làm cho người ta ngu ngốc hơn. Hôm đó tao uống khá nhiều, đéo rõ bao nhiêu chỉ biết là đại khái là say, ko đến mức bết xê lết đâu nhưng lúc ra về thế beep nào bỏ quên mẹ em gái, về nhà ngủ lăn một giấc đến gần 7h tối mới dậy. Đầu đau như búa bổ, mẹ kiếp cái rượu củ cặc ở quán. Với điện thoại ngó hơn chục cuộc gọi nhỡ, trong đó co 4 cuộc của cô em và 2 cuộc của cô chị. Xem tin nhắn thấy có tin nhắn của cô em là anh sao thế, em gọi ko mãi ko nghe máy, em lo quá. Còn cô chị thì nhắn anh giỏi lắm, đưa con gái ng ta đi chơi xong bỏ đấy, gọi ko thèm nghe, lại ngủ như chết rồi chứ gì. Đúng là 2 sự đối xử khác hẳn nhau, nhưng giọng điệu trách móc của cô chị tao cảm giác như ẻm vẫn đang còn là ng yêu tao, giống cái hồi trước vẫn yêu tao . Tao phì cưới quẳng điện thoại đi tắm giặt. Tắm táp xong thấy sảng khoái hẳn thằng người, lúc này mới nhắn tin lại cho 2 chị em, lại phân vân ko biết nhắn cho ai giờ, nghĩ thế nào lại nhắn cho cô chị. Tao bảo anh say quá, giờ mới vùng dậy được, đau đầu muốn chết, mệt. Ko thấy phản hồi gì, kệ mẹ, vác bụng di ăn bát phở cho tỉnh rượu, cái giống uống rượu say tốt nhất là ăn mấy đồ nước nước cho dễ nuốt, trung hòa vớt rượu sẽ nhanh tỉnh hơn. Ăn xong lại ra góc đường quen thuộc ngồi trà cháo. Ngồi lúc chuẩn bị về thì thấy bóng xe máy vụt qua, nhìn quen vl, ô đúng rồi, là cô chị, đi đâu qua đây ko biết. Trả tiền trà đá rồi lếch thếch ra về, đến nới thấy cô chị đang đứng trước cửa gọi điện thoại, tao nhẹ nhàng tiến lại, còn nghe tiếng ẻm lèm bèm làm chết ở đâu mà ko nghe máy. Tao hù hù phát, cô chị giật nảy mình nhìn kêu đồ rồ nãy nữa…
LÊn phòng, lâu lắm rồi người đẹp mới lại ghé qua, ẻm hỏi sao kêu mệt kêu đau đầu mà còn mò đi được, rượu chưa tỉnh, gió máy nó vật chết toi bây giờ. Tao cười, điệu bộ quen thuộc quá, tao bảo làm gì có cái gì vật được anh ngoài em. Thấy má ẻm ửng đỏ, rồi quay mặt đi ngó ngó nghiêng nghiêng 1 vòng, miệng lẩm bẩm chả thay đổi tí nào cả rồi tự ngồi xuống giường cứ như nhà mình. Tao kệ, đi vào xúc miệng đánh răng xong mới đi ra, tao hỏi giả vờ như ko biết gì rằng em qua có chuyện gì ko, cô chị thản nhiên kêu ko, phải có việc mới được qua à, đường cũ lâu ngày ko đi sợ quên đường nên đi lại cho nhớ đường thôi. Tao trêu thế còn muốn nhớ thêm gì ko, ẻm ngó lơ, tao tiến lại véo má phát, ẻm vẫn ngồi im, vl, thế là đệt nhau, tự nhiên như hồi còn mặn nồng…Tiếng thở dốc, tiếng I ỉ hòa quyện với nhau, mùi cơ thể trộn với mùi đủ thứ, tạo ra một cảm xúc thật tuyệt. Xong việc, tay còn mân mê vài chỗ thì điện thoại cô chị reo, là cô em gọi, cô chị đưa điện thoại cho tao bảo anh nghe đi, tao trố mắt, sao lại là anh, cô chị nói nãy anh vừa mạnh quá, em mệt ko nghe được máy…ĐM, tao hiểu rồi, ý muốn tao nghe là gián tiếp trả lời với cô em rằng quan hệ giữa tao với cô chị vẫn còn, em đừng xen vào đây mà…
Tao sợ gì mà ko nghe, tao alo dõng dạc bảo chị em vừa qua đây đang đi mua bvs thì phải, anh đỡ đau đầu hơn rồi, giờ chỉ thấy hơi mỏi gối một chút, uống rượu xong mất nước nên vậy, chắc ổn rồi. Xin lỗi hôm nay say quá phóng về 1 mạch. Giọng cô em có vẻ hơi gì đó hơi ngường ngượng, kêu vâng em biết, nãy chị em đi cũng bảo em là qua chỗ anh rồi, em gọi hỏi xem tình hình anh ra sao, ko sao thì tốt , em lo mãi từ chiều. Nghe ấm lòng phết, thầm nghĩ 2 chị em nhà này mỗi người 1 tính, cô chị thì bên ngoài vẻ cứng rắn chứ bên trong mềm nhèo, cô em kiểu nhẹ nhàng, ân cần, giá mà được cả 2 chị em này cùng làm ng yêu trong hòa thuận thì hay biết mấy. Cô em tắt máy, cô chị nhìn mặt tao hỏi anh đang nghĩ gì, tham lam vừa phải thôi nhé, hôm nay em hạ mình qua đây là chiều anh hết cỡ rồi…Tao chỉ cười, ý nghĩ dâm đãng khốn nạn khi nãy còn chưa dứt. Mặc quần áo xong xuôi tao mới bảo lúc sáng em diễn ko đạt, thằng bạn cùng lớp anh nó có vợ rồi mà sao lại đóng vai bạn gái nó. Cô chị lại đỏ mặt ko nói gì. 2 đứa ngồi tào lao thêm đến gần 10h thì cô chị về, tao bảo về nói giúp với cô em là anh thương ẻm ý lắm nhưng ko duyên ko phận, tiếc cho ẻm ý sinh nhầm chỗ làm em gái của nữ ác nhân. Cô chị quay lại gườm gườm bảo vớ vẩn chết với em.
Tình yêu nối lại đơn giản thế đấy, phần vì cả 2 chưa hết yêu, phần vì nhận ra cái sự quan trọng của cái khi đã mất, phần nữa vì quan hệ tình dục, phật nhau tốt là khó bỏ nhau, bọn mày nên nhớ điều đó. Thế nhưng đó là khía cạnh của 2 người yêu nhau, còn khía cạnh của người thứ 3 thì lại khác. Gần 12h đêm, nhận được tin nhắn của cô em rằng em thích a thực sự, em ko hề mù quáng, em sẽ đi theo con đường mà trái tim mách bảo. Vl thật rồi, tao nhắn lại trêu vậy em thóa thuận vợi chị đi, 2 4 6 3 5 7 nhé. Chủ nhật oẳn tù tì. Cô em nhắn lại ngay, đừng tham lam như thế, em ko tin mình lại kém chị.
Vẫn biết muốn có hạnh phúc phải đấu tranh, phải chấp nhận hi sinh điều gì đó để đánh đổi lại thứ mình muốn, nhưng nêu để taojo ra một cuộc đấu với chính chị gái của mình hay là phải hi sinh tình cảm chị em thì đó thực sự đáng phải suy nghĩ, tao đứng như một người xem, thực sự là tao ko muốn có ván cờ này xảy ra….
Hôm sau bận rộn với công việc. Gần đến giờ tan làm thấy cô em gọi điện bảo tí anh về qua chỗ XXX đón em được ko, em đi cùng đứa bạn mà nó bận phải về sau. Tao trả lời luôn là ko được, anh với chị gái em nối lại mối quan hệ rồi, em xem anh như một ng bạn hay một người anh thôi được ko. Cô em ko trả lời câu hỏi đó mà lại bảo hôm qua anh say nên bỏ em ở lại em ko tính tội, hôm nay cũng say sao, thôi vậy để em đi bộ về. Đm, kiểu dọa dẫm, tao đành bảo được rồi, 15p nữa anh qua vậy. Dứt máy, tốt nhất nên báo lại cho cô chị tiếng, tránh lằng nhằng, trong hoàn cảnh này làm rõ ràng minh bạch càng nhiều càng tốt, cô chị trái với tao lo sợ mà lại đồng ý ngay, còn dặn anh cứ bảo anh rể đưa em vợ về là được. Vậy là đưa. Thế beep nào từ hôm đó ngày nào cũng vậy, cứ hết giờ là cô em gọi bảo đến đón, thành ra quen, chiều thì đón em, tối về gặp cô chị, ko gặp thì cũng chat chit nói chuyện, nhưng chết một cái tao ko đề phòng đó là hôm nào chở cô em về cũng gặp bố mẹ ẻm, 2 đứa cười cười nói nói trong ánh mắt có vẻ gì đó rất vl của phụ huynh.
Ngày làm việc cuối tuần, cô chị nhắn tối qua nhà em chơi ăn cơm, tao bảo làm gì mà căng thẳng thế, mời qua ăn cơm cơ đấy, cô chị hihi kêu vâng. Đéo hiểu vâng cái loằng gì. Thôi ko sao, trước kia cũng thỉnh thoảng qua đấy ăn cơm rồi, giờ qua lại cũng ko sao, bố mẹ ẻm có hỏi thì bảo đợt vừa rồi bận là xong. Vậy là đi làm về phóng qua luôn xem có cần chuẩn bị gì ko thì mó tay vào lúc ăn cho đỡ ngại. Đến nơi thấy 2 mẹ con cô em đã hì hụi trong bếp, tao xông vào khua chuân múa tay bảo để tôi giúp, bà mẹ bảo thôi cháu ra ngồi uống nước, tao hụt hẫng vl, cảm giác như mình bị đuổi ra ấy, chả nhẽ bà mẹ sợ tài nấu ăn của mình làm lu mờ 2 mẹ con nhà họ. Ừ thôi, thông cảm cho họ nên đi ra ngồi bàn uống nước, vừa đặt mông xuống thì ông bố đi làm về, chào chào hỏi hỏi, ông bố vào nhà rồi lại đi ra, có hành động như định pha chè, tao bảo để cháu, gì chứ pha chè tao có nghề rồi.
Đang uống nước chè, hút thuốc, đàm đạo với ông bố thì cô chị về. Ngúng nguẩy đi vào, nhìn quả váy công sở bó cái mông mà đến tội nghiệp cái nó, căng đét. Ông bố cười kêu nhà có 2 đứa con gái như 2 quả bom nổ chậm, anh xem rước được đứa nào rước giúp tôi, lão nói nửa đùa nửa thật, tao biết mà, tao bảo chúng cháu chỉ là bạn bè, hihi. Cô chị thay đồ xong đi xuống, mặc mỗi sooc với áo 2 dây, nhí nhảnh rủ tao bảo đi chợ với em, mua ít đồ, tao lắc đầu, ẻm lại kéo tay tao bảo đi đi, nhõng nhẽo vl. Tao đành đứng dậy kiếu ông bố, bắt gặp ánh mắt ngạc nhiên vl của lão.
Bữa cơm diễn ra trong một không khí có gì đó ko thực sự thoải mái, cảm giác ko được tự nhiên cho lắm khi gặp nụ cười của cô chị rồi lại chạm ánh mắt cô em, cái nặng nề nhất đó là thỉnh thoảng thấy ông bố và bà mẹ đưa mắt nhìn nhau. Xem có vẻ ko ổn, tao ăn uống nhanh chóng rồi ngồi cà kê, xong mấy phái nữ vào rửa bát, tao với lão bố bê ấm chè ra hiên ngồi hút thuốc. Bỗng lão hỏi, 3 đứa đã ngồi lại với nhau chưa. Tao giật mình, ý gì thế, tao hỏi dạ ngồi gì ạ. Lão khẽ cười kêu cậu và 2 chị em nó đã ngồi nói chuyện rõ ràng với nhau chưa, tôi là bố chúng nó có gì mà lại ko hiểu chúng nó… May sao có tiếng giày cao gót lộp cộp, cô chị từ trong bước ra bảo đi thôi anh. Tao đứng dậy xin phép luôn rồi té.
Trên đường đi tao hỏi cô chị dạo này tình cảm chị em ra sao, cô chị kêu 2 đứa ko nói chuyện gì, em bảo nó rồi mà nó cứ im lặng, lúc chiều nó nhắn tin với em rằng từ trước đến giờ bố mẹ lúc nào cũng lấy chị ra làm gương để so sánh, cái gì em cũng thua kém chị, nhưng giờ em ko còn là đứa trẻ nữa, để cho em sống cuộc sống của em…Đm, thế thì căng thật, cô em là người cá tính, đéo biết sẽ làm những gì nữa đây.