Chỗ tao có nhà kia bán cháo lòng mà giờ giám đốc tập đoàn chăn nuôi cơ, cái vận nó đến là nó đến nó bắt phải giàu chúng mày ạ. Rồi một nhà thu mua sắt vụn giờ thành trùm đầu tư nhà liền kề. Rồi còn mấy nhà làm bất động sản nữa, trước chạy xe tải chở gà vịt.
Đặc điểm chung là ko ai biết gì về nghề đưa mình đi lên, tự nhiên nó đưa đến và phất lên. Tao cảm thấy trời chọn ai rồi thì ko thể nghèo được đâu chúng mày ạ. Người ta được bề trên chọn rồi thì làm gì cũng giàu.
Giàu bằng năng lực cũng nhiều nhưng để giàu lớn phải do ý trời nữa.
Muốn giàu trước hết phải có kiến thức, nhưng có kiến thức k chưa đủ, phải có tiền nữa, mà tiền ở đây là tiền vốn.
Tiền vốn là gì, là những năm tháng cơ cực thức khuya dậy sớm bán cháo lòng, chứ không phải ngồi ngủ đến sáng bạch mắt ra. Là những ngày dãi nắng dầm mưa đi mua sắt thép rồi ngồi phân loại từng thứ cỏn con sắt đồng kẽm một để đi bán lại cho có lời...
Những năm tháng mà để có đồng vốn đầu tiên và tích lũy như vậy không phải một sớm 1 chiều mà có được. Ngta phải đánh đổi và trả giá rất nhiều nhất là sức khỏe. Có người còn đang làm ăn thì người trong gia đình như bố mẹ ông bà vợ con có ng ốm đau bệnh tật. Những cái này k thể nào ngta chia sẻ nổi mà ngta cũng k muốn chia sẻ.
Nếu mày muốn mua đất mày phải có tiền, muốn mở công ty mày phải có tiền, muốn mở xí nghiệp m phải có tiền. Những đồng vốn đầu tiên đó là do ngta còm cõi tích góp lại mỗi ngày. Rồi ngta cũng phải có ý chí, có nghị lực, bản lãnh và cũng bỏ ra rất nhiều công sức để tìm hiểu, để xem giá mua và coi nhu cầu của người mua để bán thì may ra mới có thành công. Chứ k phải chỉ có tiền bỏ ra như vậy là ăn trăm phần trăm.
Sinh tử hữu mệnh, phú quý tại thiên. Không phải ngta tự nhiên mà giàu, cũng k phải tự nhiên mình nghèo. Đều là sự đánh đổi.
Giàu có lớn thì khác, ngoài những vấn đề trên, nó cần thời, cần vận, cần sự trợ giúp và uy tín để ng khác tin tưởng mà góp vốn làm theo. Trong mỗi ngành mỗi nghề, mấu chốt để giàu hơn những ng khác, đó là biết được bí quyết và tận dụng tốt bí quyết đó. Bí quyết thì chỉ có 1, đôi lúc nó rất đơn giản như mua rẻ bán đắt, ai cũng hiểu ai cũng biết. Nhưng khi nào mua rẻ, khi nào bán thì chẳng ai dạy mà phải bỏ tiền ra để mà học, ngta gọi là Ngu Phí trong những năm đầu đời. Ngta gọi là Chuyên nhất trong ngành nghề, các cụ gọi là 1 nghề cho chín còn hơn chín nghề là vì vậy.
Những đứa nghèo khó, lại là những đứa hay hỏi số nhất. Đôi khi nó chỉ hỏi: Số tôi có giàu không? Khi nào thì tôi giàu?
Chứ nó k bao giờ hỏi: Tôi có ưu khuyết điểm gì? Tôi cần khắc phục như thế nào để tôi giàu? Khi tôi giàu rồi thì tôi cần nó bền vững, đến đời con đời cháu tôi nữa thì tôi phải làm như thế nào?
Cách hỏi khác nhau dẫn đến câu trả lời khác nhau. Có đầy người số đẹp như mơ nhưng mãi quanh quẩn trong giấc mơ tôi sẽ giàu mà k tự hỏi, tôi phải làm gì để giàu. Có đầy người số xấu như cờ hó nhưng ngta k những giàu mà còn giúp cho anh em công nhân, người lao động giàu cùng.
Cách hỏi khác nhau dẫn đến việc làm là khác nhau. Người giàu thì chú trọng cái gốc còn người nghèo thì chú trọng cái ngọn. Người giàu thì đổ lỗi cho bản thân, mình ngu thì mình cần phải học hỏi thêm, mình nghèo thì mình cần phải tích lũy tiền và kinh nghiệm thêm. Người nghèo thì đổ lỗi cho số phận.