Vừa đọc lại Lão Hạc để hiểu rõ hơn tình cảnh của lão, tại sao anh con trai của lão lại không về. Chứ ngày xưa cô giáo dạy chỉ nói lên án chế độ thực dân Pháp đâu đâu thôi, cũng chẳng để ý mấy.
Trước đó thì thêm một ít con số quy đổi nhé.
1 sào = 360 m2
1 đồng = 10 hào = 100 xu
Tài sản của lão Hạc tích cóp cả đời được mảnh vườn 3 sào tương đương 1080 m2, 30 đồng luôn tiền bán cậu Vàng. Giá mảnh vườn tạm tính là khoảng 200 đồng đi.
Còn anh con vào Nam đi phu không có nói lương, chỉ có nói sau ghi danh được 3 đồng bạc để lại cho lão.
Vậy tạm lấy lương theo như bài báo l'echo Annamite đưa là 5 hào một ngày, tương đương 15 đồng một tháng nếu anh con làm đủ. Vị chi một năm chắc thu nhập cũng được ít nhất 150 đồng. Còn thêm được bao ăn ở, trong đồn điền có bệnh viện thuốc Tây nữa.
Trong khi đó lão Hạc bệnh thì đi thầy lang bốc cho nắm cỏ cây gì đó mà uống.
Còn mảnh vườn 1080 m2 tao chẳng biết trồng cái gì để đủ nuôi chính bản thân. Thực tế thì lão Hạc cũng chẳng trồng trọt đủ cái ăn, phải đi mua gạo giá 3 hào mỗi ngày.
Tao nghĩ giá gạo trong Nam Kỳ chắc rẻ hơn, vựa lúa mà, còn được Pháp nó đầu tư thủy lợi, đào kênh mương nữa. Ngoài Bắc năm 1945 chở gạo ra không kịp chết đói cả đống.
Như vậy là đủ hiểu tại sao anh con trai của lão Hạc không thèm về lại quê.
Tiền của tích góp cả đời lão Hạc chỉ hơn được chút lương anh con trong một năm.
Nếu lão Hạc không bảo thủ, cố chết để giữ cái miếng vườn làm không đủ ăn, mà bán quách đi rồi ôm cậu Vàng theo anh con trai vào Nam, thì đã không có câu chuyện bi kịch này rồi.
Cuối tuần trải chiếu ra nhậu, cậu Vàng nằm kế bên.
View attachment 623330