Năm lớp 4 tao ở dưới long khánh đồng nai.Hồi đó còn có cái vụ trải bạt ra sân rồi mở tivi chiếu phim bằng băng á.Nhà tao cũng thuộc loại khá ( bà già phó phòng giáo dục ) nên cũng có tivi nhưng đéo có máy đọc băng.Hàng xóm cách một đoạn nửa cây số thì có đầu máy,hay trải bạt phơi cafe ra để chiếu phim cho cả xóm coi.Đi qua đó nếu theo đường chợ thì phải đi vòng,đi băng ngang qua căn nhà hoang thì gần xịt,bên này ngó thấy đèn bên kia tầm 100 mét thôi.Bình thường dì và mấy cậu dẫn tao đi chung,đợt đó không nhớ là mắc chuyện gì mà tao không đi chung được,sợ trễ sợ lỡ phim nên tao đi tắt luôn.Cái lồn má nó chứ,ngày nào đi chung với dì với cậu đéo sao,tao đi một mình thì thấy dưới cái hố gần nhà hoang có cái cục đỏ hỏm như than cháy,tao cũng lì lì bước tới coi là gì thì té đái thật sự,nguyên cái đầu lâu có sừng có lưỡi đỏ rực như lửa quay qua nhìn tao,tao chạy hết sức qua chỗ chiếu phim rồi không nhớ gì luôn.Cậu dì kể lại là qua đó ngồi chút xíu thì tao bị sảng,nói cười linh tinh gì đó,mấy cậu mấy dì sợ quá đưa tao về luôn,bỏ coi phim bữa đó.Tao bị sốt nóng lạnh sảng,trong đầu cứ thấy khuôn mặt lửa đó.Bà ngoại tao kêu thầy về vì dì tao làm y tá vẫn không dự đoán được tao bị gì.Thầy về cho dán bùa đốt này đốt kia cũng không giảm,tao sảng nói nhãm tùm lum.Ba tao ở thị trấn chạy về,chở tao ra nhà thồ.Mị người kể lại là tao vô nhà thờ thì ngưng nói nhảm,im lặng lờ đờ chứ không biểu hiện gì.Cha xứ lấy cây dâu tằm nhúng nước phép rồi đánh đánh vô người tao.Tao ngủ luôn,sáng hôm sau tỉnh bơ ngồi dậy
Sau vụ đó tao được cho đi học giáo lý rồi xưng tội rước lễ lần đầu,rồi học thêm sức này kia nọ luôn.Nhà ngoại tao người hoa,thờ ông bà.
Giờ ám ảnh,đi đâu thấy đốt lửa phừng phực là ngại nhìn vô chỗ cháy,có cảm giác như nhìn thấy khuôn mặt ai đó hồi xưa,ghê bỏ mẹ.