Sau 8 năm ở rể, tôi mới biết mình bị cả nhà vợ lừa

Ăn Chơi Dính Bệnh Tật

Du Thủ Du Thực
United-States

Những lời vợ nói khiến tôi muốn nổi điên. Bố mẹ vợ lừa tôi, vợ lừa tôi, cả nhà họ đã lừa tôi. 8 năm trước cô ấy nói khác, bây giờ lại nói khác.​

Tôi năm nay 35 tuổi, sinh ra trong gia đình có 3 anh em trai. Bố tôi mất sớm, một mình mẹ nuôi 3 đứa con thật chẳng dễ dàng.
Mẹ luôn nói, mẹ chỉ có thể lo cho chúng tôi học xong là sức cùng lực kiệt, sau đó thân ai nấy lo. Biết hoàn cảnh của mình, tôi luôn cố gắng nỗ lực hơn nhiều lần so với những người khác.
Tốt nghiệp đại học, chưa xin được việc đúng chuyên môn, tôi lăn lê đi làm đủ nghề, miễn sao có tiền phụ mẹ nuôi em. Tuổi thanh xuân của tôi, trong đầu lúc nào cũng chỉ nghĩ đến tiền, không có thời gian dành cho những chuyện khác, kể cả yêu đương.
Năm 27 tuổi, tôi gặp cô ấy, đó cũng là lần đầu tôi dám nghĩ đến chuyện hẹn hò và kết hôn. Ở tuổi của tôi, nhiều bạn bè đã yên bề gia thất, con bế con bồng. Mẹ động viên tôi, mình đã nghèo, gặp đối tượng thì cứ lấy, càng nhiều tuổi càng khó lấy vợ.
Cô ấy không chê tôi nghèo, còn nói yêu tôi vì ý chí và nghị lực không phải người đàn ông nào cũng có. Chúng tôi yêu nhau, tình yêu rất đẹp.
Tôi ngỏ lời hỏi cưới, cô ấy đồng ý không chần chừ. Tuy nhiên, sau đó lại đưa ra đề nghị muốn tôi ở rể.
Sau 8 năm ở rể, tôi mới biết mình bị cả nhà vợ lừa - 1
Vợ nói dối để tôi đồng ý ở rể, bây giờ lại trách do tôi tham lam (Ảnh minh họa: Freepik).
Nhà cô ấy có 2 anh em. Anh trai cô ấy lập nghiệp và lấy vợ ở xa, đã ổn định nhà cửa. Bố mẹ chỉ còn cô ấy cạnh bên, bố cô đang bị ung thư. Cô ấy nói rằng, anh trai tương lai chắc sẽ không về vì công việc, gia đình ổn định trong Nam, nhà cửa ở đây bố mẹ sẽ để lại cho cô ấy. Cô ấy hy vọng chồng mình có thể ở rể, cùng chăm sóc bố mẹ.
Tôi chưa từng nghĩ tới việc này, cũng không thích ở rể. Nhưng suy đi tính lại, tôi thấy nhà mình chật lại đông người, có vợ về càng không thoải mái. Nếu đi ở trọ lại tốn thêm một khoản tiền, không biết bao giờ có thể mua nhà, mua đất. Chịu khó ở nhà vợ ít năm, sau này sẵn nhà cửa không phải lo, như vậy vẫn là ổn nhất.
Tôi bàn với mẹ, mẹ tôi cũng bằng lòng. Trước hết, nhà vợ đang neo người, mình về ở đó cho ông bà vui. Thấy con rể có tâm, ông bà chắc sẽ yên tâm mà để lại tài sản.
Nghĩ thông suốt được như vậy nên sau khi cưới, tôi chuyển sang nhà vợ ở. Bố vợ bệnh tật nên tính tình khó chiều, mẹ vợ cũng không dễ sống. Tuy nhiên, tôi nhịn hết, lo toan mọi việc không khác gì một đứa con trai trong nhà.
3 năm trước, bố vợ qua đời, mẹ vợ từ khi đó cũng không còn khỏe. Bà suốt ngày kêu đau nhức xương khớp, khó ăn khó ngủ. Tuần vừa rồi, anh trai vợ từ trong Nam bay về, nói đón mẹ vào trong kia ở một thời gian xem thay đổi khí hậu có khá hơn không. Nếu sức khỏe bà cải thiện thì ở trong đó với vợ chồng anh.
Trước hôm đi, lúc đông đủ cả nhà, anh trai vợ nói: "Anh đón mẹ đi, ngôi nhà này tạm thời cô chú cứ ở, tiện khói hương cho bố. Chắc dăm bảy năm nữa, khi các cháu vào đại học, anh chị sẽ về đây ở. Lá rụng về cội, không thể cả đời lang thang đất khách được. Những chuyện khác tới lúc đó rồi tính".
Câu nói của anh trai vợ khiến tôi ngớ người. Sau khi anh và mẹ đi rồi, tôi mới hỏi vợ ý đồ của anh ấy rốt cuộc là sao? Vợ tôi bảo: "Trước khi mất, bố em đã viết di chúc, để lại căn nhà này cho anh ấy. Dù gì anh ấy cũng là con trai duy nhất, việc thờ cúng sau này anh ấy lo. Em là con gái, cũng chỉ lo việc nhà chồng".
Những lời vợ nói khiến tôi muốn nổi điên. Bố mẹ vợ lừa tôi, vợ lừa tôi, cả nhà họ đã lừa tôi. 8 năm trước cô ấy nói khác, bây giờ lại nói khác.
8 năm qua, vì ở rể, tôi dồn sức chăm lo cho bố mẹ vợ nên mẹ và các em mình không thể quan tâm chu đáo. 8 năm tôi dành tâm sức cho gia đình này, chịu đựng bao vất vả lẫn đắng cay vì mang tiếng "chui gầm chạn". Bố vợ ốm bao năm rồi mất cũng chủ yếu do con rể này chăm lo. Sao giờ người ta có thể nói trở mặt là trở mặt ngay vậy được?
Tôi bảo vợ, một là cả nhà nói chuyện lại về chuyện thừa kế căn nhà này. Hai là cả nhà tôi dọn về nội ngay lập tức. Tôi không thể lúc bố mẹ vợ còn khỏe mạnh thì chăm sóc, lúc họ không còn hay đi vắng thì tôi làm kẻ trông nhà được.
Vợ tôi nghe xong, không biết sai còn giận ngược. Cô ấy nói, trước đây là do vợ tôi tự nghĩ vậy, bố mẹ cô ấy không nói vậy. Cô ấy trách tôi chịu ở rể chỉ vì tham lam muốn sở hữu căn nhà, hoàn toàn không phải vì thương vợ hay thương bố mẹ vợ.
Tôi thừa nhận, tôi có tính toán, có tham lam. Nhưng bù lại 8 năm qua, tôi sống ở nhà vợ, chăm sóc bố mẹ vợ không phải là sự đánh đổi xứng đáng hay sao? Nếu không phải có lợi, có người con rể nào bỏ mặc mẹ và các em mình, đến ở để chăm sóc bố mẹ vợ những năm tháng tuổi già bệnh tật hay không?
Vợ tôi và cả gia đình cô ấy chẳng phải đã lừa dối tôi, lợi dụng tôi suốt bao nhiêu năm qua? Tôi tức giận là vô lý hay sao?
 
Bữa trước tao lại thấy clip 1 thằng Tàu lên khóc lóc bị con vợ nó lừa hết 10 năm trời.

Con vợ nó có cái nhà, nó lừa thằng này là nhà thuê, thằng này đéo biết 10 năm trời đi cày khổ sở đưa tiền cho con vợ.

10 năm sau nó mới phát hiện con vợ nó giàu vkl, thằng chồng khóc hết nước mắt luôn.
 
Cái lý lẽ của thằng chủ thớt nó thể hiện lên 1 con người đầy tính toán và ích kỉ . Người ích kỉ chưa chắc đã đáng sợ bằng người ích kỷ nhưng ko biết rằng mình ích kỉ . Tại sao mày ko nghĩ thoáng ra 1 chút là mày đã đc ở đó ko mất tiền thuê trong khi con cái của mày đã có người trông dùm lúc cần , chỉ nghĩ tới cái thiệt hại của bản thân quá ích kỉ. Tao nghĩ ông bố vợ lúc gần chết nhìn ra cái dã tâm và bản tính của mày rồi nên mới để di chúc lại cho thằng anh , để mai mốt nó cũng chia riêng cho vợ mày chứ đéo cho mày
 
Sửa lần cuối:
Giời, lo gì. Tao nói mẹ vợ nó ở với thằng anh rể chưa được vài tháng kiểu gì cũng thằng anh đòi đuổi con mẹ đòi về ở lại với nó cho xem, tới lúc đó tha hồ ngược đãi mind control làm cc gì đó làm, thời gian đấy cứ ngồi mà nghĩ mưu, giải quyết xong con mẹ quay sang hốt thằng anh rể vào bao xác trả thù đời cho tao, cho con vợ mày tuyệt vọng nhìn mày
 
Cái lý lẽ của thằng chủ thớt nó thể hiện lên 1 con người đầy tính toán và ích kỉ . Người ích kỉ chưa chắc đã đáng sợ bằng người ích kỷ nhưng ko biết rằng mình ích kỉ . Tại sao mày ko nghĩ thoáng ra 1 chút là mày đã đc ở đó ko mất tiền thuê trong khi con cái của mày đã có người trông dùm lúc cần , chỉ nghĩ tới cái thiệt hại của bản thân quá ích kỉ. Tao nghĩ ông bố vợ lúc gần chết nhìn ra cái dã tâm và bản tính của mày rồi nên mới để di chúc lại cho thằng anh , để mai mốt nó cũng chia riêng cho vợ mày chứ đéo cho mày
đm thằng này chí phải, nhưng do thằng cặc này từ đầu đã toan tính rồi, nó chịu nhục từng ấy năm nhưng giờ mục đích ko được nên nó cay dái, khéo gia đình ly tán chứ đùa -_-
 
Tao cũng ở rể, nhưng éo bh t tính toán như tml này, t ở mấy tháng thì ra thuê trọ, ông bà cho mảnh đất, sang tên cho vc, tao tự cày r xây nhà, mua xe vs tiết kiệm, vẫn đối xử tốt vs nội ngoại, t nói thẳng với ông bà, nhà vs đất đai bên ngoài nếu bố mẹ cần việc gì cứ bán đi, chứ con lo đc cho con cái của con sau này rồi
 
Thàng báo này ngu quá, có di chúc hay di chúc thì chỉ cần làm tờ đơn ra tòa kiện là chia đôi cái nhà thôi. Bịa chuyện cho hợp lý tí
 
Cái này cũng đéo phải chỉ có xứ cá ngựa đâu. Chỉ là một trong muôn vàn trường hợp mà liên quan đến tiền bạc tài sản thôi

Tml trong bài như là bml dân đen. Cứ được người ta từ thiện nhiều rồi nghiễm nhiên coi đó là trách nhiệm của người ta với mình vậy.
Hố hố
 
Bạn nên tìm hiểu đọc luật tài sản kế thừa đi. Con bác họ mình cũng rơi vô trường hợp như trên rồi nó làm đơn kiện cuối cùng dc chia đôi
Chia cái cứt. Tài sản ba mẹ cho con cái thì có con cặc mà đc, còn nếu mày chứng minh đc mày có bỏ tiền cất nhà trên cái mảnh đất đó thì đc chia giá trị cái nhà. Còn trong bài nhà đất của bên vợ có từ trước hôn nhân thì đc chia mà chia lựu đạn mày nhé =))
 
Đó là suy nghĩ của mày kệ mày.
Còn thằng này nó suy nghĩ ko sai
Nó chăm sóc nhà vợ thì nó phải có quyền lợi của nó
Không nó dí buồi vào chăm sóc
Ngay từ đầu tụi nhà vợ đã lừa nó
Thử đứa con dâu chăm sóc bố mẹ chồng ốm đau xong về già bị đuổi đi tay trắng xem cộng đồng mạng có tế sống cả nhà chồng lên không
Đéo ngu + tham thì ai lừa được mày :))
 
Nhà vk nhìn ra thằng này có tham nhưng bản thân nhà vk cũng điếm chó. Ít ra cũng phải cho nó cái gì, lúc bênh tật cũng một tay nó chăm mà giờ lại điếm thúi đưa hết con ruột. Thế lâu nay con ruột máu mủ thì không chăm lại để người ngoài chăm giờ còn giở mặt quỵt lương. Hai bên, bên nào cũng khốn nạn như nhau. Hai con chó già sống không để đức bảo sao bệnh tật ung thư.
 

Những lời vợ nói khiến tôi muốn nổi điên. Bố mẹ vợ lừa tôi, vợ lừa tôi, cả nhà họ đã lừa tôi. 8 năm trước cô ấy nói khác, bây giờ lại nói khác.​

Tôi năm nay 35 tuổi, sinh ra trong gia đình có 3 anh em trai. Bố tôi mất sớm, một mình mẹ nuôi 3 đứa con thật chẳng dễ dàng.
Mẹ luôn nói, mẹ chỉ có thể lo cho chúng tôi học xong là sức cùng lực kiệt, sau đó thân ai nấy lo. Biết hoàn cảnh của mình, tôi luôn cố gắng nỗ lực hơn nhiều lần so với những người khác.
Tốt nghiệp đại học, chưa xin được việc đúng chuyên môn, tôi lăn lê đi làm đủ nghề, miễn sao có tiền phụ mẹ nuôi em. Tuổi thanh xuân của tôi, trong đầu lúc nào cũng chỉ nghĩ đến tiền, không có thời gian dành cho những chuyện khác, kể cả yêu đương.
Năm 27 tuổi, tôi gặp cô ấy, đó cũng là lần đầu tôi dám nghĩ đến chuyện hẹn hò và kết hôn. Ở tuổi của tôi, nhiều bạn bè đã yên bề gia thất, con bế con bồng. Mẹ động viên tôi, mình đã nghèo, gặp đối tượng thì cứ lấy, càng nhiều tuổi càng khó lấy vợ.
Cô ấy không chê tôi nghèo, còn nói yêu tôi vì ý chí và nghị lực không phải người đàn ông nào cũng có. Chúng tôi yêu nhau, tình yêu rất đẹp.
Tôi ngỏ lời hỏi cưới, cô ấy đồng ý không chần chừ. Tuy nhiên, sau đó lại đưa ra đề nghị muốn tôi ở rể.
Sau 8 năm ở rể, tôi mới biết mình bị cả nhà vợ lừa - 1
Vợ nói dối để tôi đồng ý ở rể, bây giờ lại trách do tôi tham lam (Ảnh minh họa: Freepik).
Nhà cô ấy có 2 anh em. Anh trai cô ấy lập nghiệp và lấy vợ ở xa, đã ổn định nhà cửa. Bố mẹ chỉ còn cô ấy cạnh bên, bố cô đang bị ung thư. Cô ấy nói rằng, anh trai tương lai chắc sẽ không về vì công việc, gia đình ổn định trong Nam, nhà cửa ở đây bố mẹ sẽ để lại cho cô ấy. Cô ấy hy vọng chồng mình có thể ở rể, cùng chăm sóc bố mẹ.
Tôi chưa từng nghĩ tới việc này, cũng không thích ở rể. Nhưng suy đi tính lại, tôi thấy nhà mình chật lại đông người, có vợ về càng không thoải mái. Nếu đi ở trọ lại tốn thêm một khoản tiền, không biết bao giờ có thể mua nhà, mua đất. Chịu khó ở nhà vợ ít năm, sau này sẵn nhà cửa không phải lo, như vậy vẫn là ổn nhất.
Tôi bàn với mẹ, mẹ tôi cũng bằng lòng. Trước hết, nhà vợ đang neo người, mình về ở đó cho ông bà vui. Thấy con rể có tâm, ông bà chắc sẽ yên tâm mà để lại tài sản.
Nghĩ thông suốt được như vậy nên sau khi cưới, tôi chuyển sang nhà vợ ở. Bố vợ bệnh tật nên tính tình khó chiều, mẹ vợ cũng không dễ sống. Tuy nhiên, tôi nhịn hết, lo toan mọi việc không khác gì một đứa con trai trong nhà.
3 năm trước, bố vợ qua đời, mẹ vợ từ khi đó cũng không còn khỏe. Bà suốt ngày kêu đau nhức xương khớp, khó ăn khó ngủ. Tuần vừa rồi, anh trai vợ từ trong Nam bay về, nói đón mẹ vào trong kia ở một thời gian xem thay đổi khí hậu có khá hơn không. Nếu sức khỏe bà cải thiện thì ở trong đó với vợ chồng anh.
Trước hôm đi, lúc đông đủ cả nhà, anh trai vợ nói: "Anh đón mẹ đi, ngôi nhà này tạm thời cô chú cứ ở, tiện khói hương cho bố. Chắc dăm bảy năm nữa, khi các cháu vào đại học, anh chị sẽ về đây ở. Lá rụng về cội, không thể cả đời lang thang đất khách được. Những chuyện khác tới lúc đó rồi tính".
Câu nói của anh trai vợ khiến tôi ngớ người. Sau khi anh và mẹ đi rồi, tôi mới hỏi vợ ý đồ của anh ấy rốt cuộc là sao? Vợ tôi bảo: "Trước khi mất, bố em đã viết di chúc, để lại căn nhà này cho anh ấy. Dù gì anh ấy cũng là con trai duy nhất, việc thờ cúng sau này anh ấy lo. Em là con gái, cũng chỉ lo việc nhà chồng".
Những lời vợ nói khiến tôi muốn nổi điên. Bố mẹ vợ lừa tôi, vợ lừa tôi, cả nhà họ đã lừa tôi. 8 năm trước cô ấy nói khác, bây giờ lại nói khác.
8 năm qua, vì ở rể, tôi dồn sức chăm lo cho bố mẹ vợ nên mẹ và các em mình không thể quan tâm chu đáo. 8 năm tôi dành tâm sức cho gia đình này, chịu đựng bao vất vả lẫn đắng cay vì mang tiếng "chui gầm chạn". Bố vợ ốm bao năm rồi mất cũng chủ yếu do con rể này chăm lo. Sao giờ người ta có thể nói trở mặt là trở mặt ngay vậy được?
Tôi bảo vợ, một là cả nhà nói chuyện lại về chuyện thừa kế căn nhà này. Hai là cả nhà tôi dọn về nội ngay lập tức. Tôi không thể lúc bố mẹ vợ còn khỏe mạnh thì chăm sóc, lúc họ không còn hay đi vắng thì tôi làm kẻ trông nhà được.
Vợ tôi nghe xong, không biết sai còn giận ngược. Cô ấy nói, trước đây là do vợ tôi tự nghĩ vậy, bố mẹ cô ấy không nói vậy. Cô ấy trách tôi chịu ở rể chỉ vì tham lam muốn sở hữu căn nhà, hoàn toàn không phải vì thương vợ hay thương bố mẹ vợ.
Tôi thừa nhận, tôi có tính toán, có tham lam. Nhưng bù lại 8 năm qua, tôi sống ở nhà vợ, chăm sóc bố mẹ vợ không phải là sự đánh đổi xứng đáng hay sao? Nếu không phải có lợi, có người con rể nào bỏ mặc mẹ và các em mình, đến ở để chăm sóc bố mẹ vợ những năm tháng tuổi già bệnh tật hay không?
Vợ tôi và cả gia đình cô ấy chẳng phải đã lừa dối tôi, lợi dụng tôi suốt bao nhiêu năm qua? Tôi tức giận là vô lý hay sao?
Bản chất ông cố gắng để đạt được mục đích là chiếm căn nhà đó nhưng không thành thì ông phải chịu. Nếu tham mà không khôn thì kết cục là vậy. Tất cả bọn xây nhà hay ở rể trên đất nhà vợ nếu như đéo có giấy tờ sang tên thì chỉ là ở tạm mà thôi. Đéo bao giờ có cơ hội chiếm được. Bản chất họ muón cho đã sang tên cho vợ chồng từ đầu rồi
 
Top