Sau lưng vĩ nhân là sự chỉ dạy nghiêm khắc của cha mẹ

Seleção

Thanh niên hoi
Cha mẹ là người mà con cái tiếp xúc sớm nhất, nhận được sự giáo dục đầu tiên nhất. Bởi vậy cha mẹ có sức ảnh hưởng rất lớn đến người con. Trong lịch sử cũng có không ít người tài giỏi, đạt được thành tựu rất lớn mà đằng sau là sự chỉ dạy nghiêm khắc của cha mẹ.

Vương Hiến Chi tự là Tử Kính, là thư pháp gia thời Đông Tấn, cũng là con trai thứ bảy của “Thư Thánh” Vương Hi Chi. Nhờ cha mẹ dốc lòng truyền thụ và chỉ bảo, Vương Hiến Chi đã trở thành một nhà thư pháp nổi tiếng đương thời.

Vương Hiến Chi từ nhỏ đã ham học hỏi, tài trí hơn người. Năm Vương Hiến Chi khoảng 7, 8 tuổi đã bắt đầu học tập viết thư pháp. Thân là một người cha, hơn nữa lại là một nhà thư pháp lớn nên phương pháp mà Vương Hi Chi chỉ dạy Vương Hiến Chi cũng không hề giống với người bình thường.

Một lần, Vương Hi Chi nhìn thấy con trai đang chuyên tâm luyện viết thư pháp đã lặng lẽ đi đến sau lưng con trai. Để kiểm tra xem Vương Hiến Chi có cầm chắc cây bút hay không, Vương Hi Chi đột nhiên đưa tay rút bút trong tay con trai mình. Vương Hiến Chi cầm bút rất chắc nên đã không bị lấy mất. Vương Hi Chi vui vẻ nói: “Đứa trẻ này về sau nhất định đạt được thành tựu!”

Bởi vì cha là thư pháp gia nổi danh lẫy lừng nên gia đình Vương Hiến Chi thường xuyên có người thân và bạn bè của cha tới chơi. Những vị khách ấy không chỉ nổi danh mà cũng có địa vị cao, họ thường hay khen ngợi, khích lệ Vương Hiến Chi. Vì lo lắng Vương Hiến Chi sẽ sinh tâm kiêu ngạo tự mãn, cha mẹ ông đã rất nỗ lực bỏ tâm sức để làm cho Vương Hiến Chi hiểu được đạo lý khiêm tốn, dốc lòng cầu học.

Một hôm, Vương Hiến Chi hỏi mẹ: “Con chỉ cần luyện viết ba năm là được rồi phải không?” Mẹ của ông lắc đầu. Vương Hiến Chi lại nói: “Vậy thì viết năm năm là được phải không? Mẹ của ông lại một lần nữa lắc đầu.

Vương Hiến Chi nóng nảy nói: “Vậy con còn phải luyện tập viết thư pháp bao lâu nữa?”, lại hỏi cha: “Cha! Mọi người đều nói chữ của cha viết rất đẹp, vậy bí quyết là gì?”

Vương Hi Chi nhìn con trai, bước đến cửa sổ, chỉ vào một loạt các lu nước lớn trong sân nói: “Con cần phải viết hết 18 lu nước trong cái sân này.”

Từ đó về sau, dù trong tâm không phục nhưng Vương Hiến Chi vẫn lặng lẽ ở trong sân luyện tập viết thư pháp. Ngoảnh đi ngoảnh lại đã luyện suốt 5 năm liền. Có một ngày, Vương Hiến Chi mang một chồng những chữ viết đẹp nhất cho cha xem, hy vọng có thể được nghe những lời khen ngợi. Nhưng Vương Hi Chi sau khi xem xong, không nói câu nào, chỉ viết vào trong đó một chữ “đại” rồi trả lại cho Vương Hiến Chi.

Vương Hiến Chi lại đưa chồng chữ này cho mẹ mình xem, hy vọng mẹ sẽ khen ngợi mình. Vương Hiến Chi nói: “Con đã luyện viết 5 năm, hơn nữa là hoàn toàn phỏng theo chữ của cha mà viết. Mẹ hãy nhìn kỹ xem, chữ của con và của cha có chỗ nào không giống nhau?”

Mẹ ông sau khi xem một cách cẩn thận đã nói với ông: “Con luyện viết chữ nhiều năm như vậy, dùng hết mấy lu nước, nhưng hiện tại xem ra chỉ có chữ ‘đại’ là có phong cách giống bút pháp của cha con thôi”.

Vương Hiến Chi nghe xong có phần nhụt chí, uể oải và có phần chán nản nói: “Khó quá! Vậy đến bao giờ mới có được kết quả tốt đây ạ?”

Mẹ của ông thấy rằng sự kiêu ngạo tự mãn trong Hiến Chi đã tiêu hết liền cổ vũ ông: “Chỉ cần chăm chỉ luyện tập, không có sông núi nào không qua được. Con chỉ cần kiên trì luyện tập giống như mấy năm qua thì nhất định sẽ đạt được mục đích!”

Vương Hiến Chi cảm thấy rất hổ thẹn, tự thấy kỹ năng thư pháp của mình còn kém xa. Đồng thời ông cũng hiểu ra trên con đường này còn cần phải nỗ lực, không thể trông chờ vào việc cha mình là một nhà thư pháp lớn mà bỏ bê việc học của chính mình, viết thư pháp không có lối tắt mà chỉ có chăm chỉ mới thành công.

Từ đó về sau, Vương Hiến Chi khiêm tốn học tập thư pháp, miệt mài khổ luyện, dù cho có khó khăn đến mấy cũng không buông lơi. Cuối cùng, tài nghệ thư pháp của ông được nâng cao rất nhanh chóng, trở thành một trong những thư pháp gia nổi danh đương thời. Sau này, Vương Hi Chi và Vương Hiến Chi được xưng là “Nhị Vương” trong thư pháp. Thành tựu thư pháp của hai cha con được coi là tột bậc. Và người ta cũng không quên mỗi khi nói đến thành tựu của Vương Hiến Chi đều nhắc đến sự chỉ dạy nghiêm khắc và dốc lòng dạy dỗ của cha mẹ ông.
 
Cũng chỉ 1 phần thôi, chủ yếu đến tự nghị lực bản thân, nhiều đứa mồ côi cha mẹ mà vẫn thành tỷ phú .
 
ở việt nam luôn có khái niệm con nhà người ta nhưng đéo bao giờ chịu hiểu khái niệm cha mẹ nhà người ta, lúc nào cũng đem con mình ra so mà ko bao giờ nhìn lại chính bản thân mình
 
Nhà cả đống con chỉ dạy được thằng con thứ 7 mà cũng lấy đi làm chuyện để xạo lồn đạo lý dạy con thế nào hehe.
Thế đám con trai, con gái còn lại của Vương Hi Chi có thành tựu gì vậy ?
 
quan trọng cha mẹ từ nhỏ tìm hiểu xem con nó đam mê gì rồi đầu tư cho nó theo,chứ cứ mặc định nó theo ý mình rồi lớn nó fail lại bảo do nó
 
ở việt nam luôn có khái niệm con nhà người ta nhưng đéo bao giờ chịu hiểu khái niệm cha mẹ nhà người ta, lúc nào cũng đem con mình ra so mà ko bao giờ nhìn lại chính bản thân mình
Chuẩn, cha mẹ chính là "bàn đạp" cho con cái sau này, nhưng ở Việt Nam khi phận làm con mà mở mồm so bì cha mẹ mình với cha mẹ người khác thì bị bảo là mất dạy :v
 
quan trọng cha mẹ từ nhỏ tìm hiểu xem con nó đam mê gì rồi đầu tư cho nó theo,chứ cứ mặc định nó theo ý mình rồi lớn nó fail lại bảo do nó
ừ kiểu nhìu đứa tố chất thể thao mà ép đi làm hoạ sĩ là ăn lòn con mẹ nó luôn =))
 
Nhà cả đống con chỉ dạy được thằng con thứ 7 mà cũng lấy đi làm chuyện để xạo lồn đạo lý dạy con thế nào hehe.
Thế đám con trai, con gái còn lại của Vương Hi Chi có thành tựu gì vậy ?
dc 1 đứa là thành công r m,nghe o bà kêu xưa nuôi dễ chết hơn giờ nên đẻ nhiều sống ko bao nhiêu
 
cha mẹ nghiêm v làm gương thì con dễ thành người

nhìn cảnh cha mẹ tối về còn đọc sách xem bài của con là 90% nhà đấy con cái sau này ok

còn ông bà nào về nằm xem tv hay xem hài nhảm kệ mẹ con thì sau này biết mùi ngay
 
cha mẹ nghiêm v làm gương thì con dễ thành người

nhìn cảnh cha mẹ tối về còn đọc sách xem bài của con là 90% nhà đấy con cái sau này ok

còn ông bà nào về nằm xem tv hay xem hài nhảm kệ mẹ con thì sau này biết mùi ngay
t thấy dòng thứ 3 của m là đa phần đấy :))
mình ko siêng cứ muốn con nó siêng cơ,lạ thật
 
ừ kiểu nhìu đứa tố chất thể thao mà ép đi làm hoạ sĩ là ăn lòn con mẹ nó luôn =))
bắt cá leo cây rồi lại bảo sao m leo ngu vl
Tao thấy cũng tùy thôi, như bạn tao từ bé nó ghét làm đồ gỗ, nhưng nhà nó bắt làm vì có xưởng. Độ 2 năm đầu cu cậu vừa làm vừa chửi vì bị ép phải làm việc đéo thích. Nhưng làm lâu hơn chục năm thì giờ lại thích, làm quen tay gia đình lại có nền tảng nên giờ lại ngon. Tao nghĩ kể cả không có năng khiếu nhưng làm lâu 1 cái gì đó quá rồi thì cũng sẽ thạo việc thôi mà
 
cha mẹ nghiêm v làm gương thì con dễ thành người

nhìn cảnh cha mẹ tối về còn đọc sách xem bài của con là 90% nhà đấy con cái sau này ok

còn ông bà nào về nằm xem tv hay xem hài nhảm kệ mẹ con thì sau này biết mùi ngay
Thế nên nhiều thằng óc chó lấy vợ cứ kiếm con nào xinh là được, đéo cần tìm hiểu bố mẹ con kia ra sao. Cuối cùng rước về con mặt lồn lại hối hận, các cụ bảo lấy vợ kén tông là zậy
 
Cái câu "Không ai nghèo ba họ, không ai khó ba đời" giờ thấy xưa rồi, nhất là người nghèo thì giờ nghèo mãi. Không hiểu sao đa phần người nghèo lại đẻ nhiều vl. Có nhà 2-3 đứa, có nhà 5-7 đứa hay chục đứa. Đẻ xong đéo cho con đi học hay đến trường gì cả, có mấy đứa tuổi ăn, tuổi học lại phải đi bán vé số hay lượm ve chai, hoặc phải đi làm cái gì đó kiếm sống. Đời này qua đời khác nghèo vẫn hoàn nghèo.
 
Cái câu "Không ai nghèo ba họ, không ai khó ba đời" giờ thấy xưa rồi, nhất là người nghèo thì giờ nghèo mãi. Không hiểu sao đa phần người nghèo lại đẻ nhiều vl. Có nhà 2-3 đứa, có nhà 5-7 đứa hay chục đứa. Đẻ xong đéo cho con đi học hay đến trường gì cả, có mấy đứa tuổi ăn, tuổi học lại phải đi bán vé số hay lượm ve chai, hoặc phải đi làm cái gì đó kiếm sống. Đời này qua đời khác nghèo vẫn hoàn nghèo.
xưa có đọc thông tin nhà rothschild tụi nó chỉ theo tôn chỉ nôm na là loạn luân để gia đình gia tộc khác không lọt vào dc và tụi nó có luôn nguyên tắc rõ ràng dạy con luôn, nhưng hình như sau này ông nào đó phá lệ hốt con vợ ở ngoài thì phải :))
 
Tao thấy cũng tùy thôi, như bạn tao từ bé nó ghét làm đồ gỗ, nhưng nhà nó bắt làm vì có xưởng. Độ 2 năm đầu cu cậu vừa làm vừa chửi vì bị ép phải làm việc đéo thích. Nhưng làm lâu hơn chục năm thì giờ lại thích, làm quen tay gia đình lại có nền tảng nên giờ lại ngon. Tao nghĩ kể cả không có năng khiếu nhưng làm lâu 1 cái gì đó quá rồi thì cũng sẽ thạo việc thôi mà
thích éo gì đó là làm có tiền nhiều nên thích thôi,giờ nó ra riêng tự mở xưởng là biết thích hay ko liền
rèn con cái là để khi chết rồi con cái nó tự lập và giàu có như cha mẹ nó thôi,chứ nhà có nền thì m siêng năng ko báo nhà là auto thành công 8 90% rồi
 
Cái câu "Không ai nghèo ba họ, không ai khó ba đời" giờ thấy xưa rồi, nhất là người nghèo thì giờ nghèo mãi. Không hiểu sao đa phần người nghèo lại đẻ nhiều vl. Có nhà 2-3 đứa, có nhà 5-7 đứa hay chục đứa. Đẻ xong đéo cho con đi học hay đến trường gì cả, có mấy đứa tuổi ăn, tuổi học lại phải đi bán vé số hay lượm ve chai, hoặc phải đi làm cái gì đó kiếm sống. Đời này qua đời khác nghèo vẫn hoàn nghèo.
Tao thì lại rất thích người nào đẻ nhiều, có gì gánh bớt nợ công trên đầu người cho tao. Mà ông nào đẻ càng nhiều con gái tao càng quý vì giúp đất nước Việt Nam cân bằng giới tính (hiện giờ nam đang đông hơn nữ). Ở làng tao hồi xưa có ông đẻ 13 đứa con, 11 đứa con gái, 2 thằng con trai. Địt mẹ tao thề cho tao quay về thời đấy tao phải kêu gọi cả làng đúc tượng vinh danh ông này vì cung cấp nguồn lao động cho quốc gia
 
Cái câu "Không ai nghèo ba họ, không ai khó ba đời" giờ thấy xưa rồi, nhất là người nghèo thì giờ nghèo mãi. Không hiểu sao đa phần người nghèo lại đẻ nhiều vl. Có nhà 2-3 đứa, có nhà 5-7 đứa hay chục đứa. Đẻ xong đéo cho con đi học hay đến trường gì cả, có mấy đứa tuổi ăn, tuổi học lại phải đi bán vé số hay lượm ve chai, hoặc phải đi làm cái gì đó kiếm sống. Đời này qua đời khác nghèo vẫn hoàn nghèo.
câu đấy để an ủi dân nghèo v làm nhục dân giàu là chính

dkm giờ mấy nhà đại gia tài sản nghìn tỏi đất đai sổ đỏ cả trăm cuốn nó tiêu 6 đời đéo hết =))

còn nghèo thì có gì để cạnh tranh trong xh kim tiền - đồng tiền đi đầu - hiện nay ? đéo cò lol gì cả =))
 
Tao thấy cũng tùy thôi, như bạn tao từ bé nó ghét làm đồ gỗ, nhưng nhà nó bắt làm vì có xưởng. Độ 2 năm đầu cu cậu vừa làm vừa chửi vì bị ép phải làm việc đéo thích. Nhưng làm lâu hơn chục năm thì giờ lại thích, làm quen tay gia đình lại có nền tảng nên giờ lại ngon. Tao nghĩ kể cả không có năng khiếu nhưng làm lâu 1 cái gì đó quá rồi thì cũng sẽ thạo việc thôi mà
Cái quan trọng là nó bị ép trong 1 thời gian dài mà mày, nó kéo dài đến gần chục năm. Vả lại bạn mày có chắc là ghét cay, ghét đắng hay không, vì nếu 1 đứa có bản lĩnh thì khi ghét cái gì đó cùng cực thì nó sẽ phản kháng đến cùng. Chứ bảo ghét mà kéo dài hơn chục năm thì vcl :v
 
thích éo gì đó là làm có tiền nhiều nên thích thôi,giờ nó ra riêng tự mở xưởng là biết thích hay ko liền
rèn con cái là để khi chết rồi con cái nó tự lập và giàu có như cha mẹ nó thôi,chứ nhà có nền thì m siêng năng ko báo nhà là auto thành công 8 90% rồi
Với bọn nhà giàu thì tao thấy chỉ cần chúng nó không ăn tàn phá hại, không nghiện hút cờ bạc thì nó đã là thành công rồi. Đéo cần chúng nó phải tài giỏi đâu, quản lý tài sản bố mẹ ông bà để lại mà không bị cám dỗ thì chứng tỏ chúng nó cũng khác bọt vl
 
câu đấy để an ủi dân nghèo v làm nhục dân giàu là chính

dkm giờ mấy nhà đại gia tài sản nghìn tỏi đất đai sổ đỏ cả trăm cuốn nó tiêu 6 đời đéo hết =))

còn nghèo thì có gì để cạnh tranh trong xh kim tiền - đồng tiền đi đầu - hiện nay ? đéo cò lol gì cả =))
ủa tưởng ko ai giàu 3 họ chứ :vozvn (21):
 
Top