JoeBidenDC
Phó thường dân
Phải chăng đại dịch lâu quá làm cho con người ta cảm thấy suy nghĩ tiêu cực nhiều đúng ko các fen ?
Đang ngồi làm online tự nhiên thấy buồn buồn nên viết bài này. Mình năm nay 35 tuổi, đã có vợ con. Cảm giác cái tuổi chông chênh vãi , già thì cũng chưa quá già , nhưng cũng không còn nhiệt huyết của tuổi trẻ. Giàu thì cũng không quá giàu , nhưng cũng không để vợ con thiếu thốn gì. Nhưng mình cũng có những nặng trĩu ưu tư và tiếc nuối của tuổi trẻ.
Mình không thể đến được với người con gái mình yêu ở tuổi 25 do sự nghiệp chưa có, bố mẹ mình cũng không ưng bạn gái mình do hoàn cảnh bạn gái mình cũng khó khăn. Đó là một tiếc nuối ...
Mình cũng không có nhiều trải nghiệm yêu đương nhiều cho đến khi kết hôn ở tuổi 28. Vợ mình theo mẫu phụ nữ cổ điển, biết lo toan cho gia đình, nhưng mình vẫn cảm thấy có gì đó không đồng điệu ... Đó là một tiếc nuối
Khi mình đủ tài chính để có thể ra ở riêng, thì anh của mình đã ra ở riêng từ trước đó 3 năm. Bố mẹ mình mong muốn vợ chồng mình ở với bố mẹ vì tuổi già. Mình vì chữ hiếu thuận nên cũng đành từ bỏ ước mơ tự do có một gia đình riêng độc lập. Lúc mình chưa có sự nghiệp, bố mẹ nuôi dưỡng giúp đỡ mình rất nhiều, giờ đủ lông đủ cánh không lẽ lại bay đi. Vợ mình rất khéo nhưng chuyện mẹ chồng nàng dâu đôi khi cũng khó tránh khỏi, mình là người ở giữa đôi lúc mang tiếng bất hiếu vì bênh vợ, đôi khi lại phải tỏ ra nghiêm khắc dạy vợ cho mẹ vui lòng, cuộc sống đôi khi thật ngột ngạt ...
Đại dịch kéo dài không biết bao giờ kết thúc, ngày ngày nghe tin thời sự, đọc báo mạng thấy có bao nhiêu người đã ra đi vì covid thấy cuộc sống thật ngắn ngủi và chân quý. Mình đã từng chê phương tây vì lối sống ích kỷ không hiếu thuận cha mẹ, hay cái cách cha mẹ tống con ra khỏi nhà khi tròn 18t. Nhưng giờ mình thấy thấm lắm các fen ạ , phải chăng văn hóa Á Đông đã sai lầm ... Cái tôi của phương tây họ lớn thật sự, vì họ biết họ chỉ sống 1 lần trong đời, hãy sống thật ý nghĩa và ko có gì tiếc nuối ...
35 tuổi vẫn không thoát khỏi cái kén của cuộc đời ...
Đang ngồi làm online tự nhiên thấy buồn buồn nên viết bài này. Mình năm nay 35 tuổi, đã có vợ con. Cảm giác cái tuổi chông chênh vãi , già thì cũng chưa quá già , nhưng cũng không còn nhiệt huyết của tuổi trẻ. Giàu thì cũng không quá giàu , nhưng cũng không để vợ con thiếu thốn gì. Nhưng mình cũng có những nặng trĩu ưu tư và tiếc nuối của tuổi trẻ.
Mình không thể đến được với người con gái mình yêu ở tuổi 25 do sự nghiệp chưa có, bố mẹ mình cũng không ưng bạn gái mình do hoàn cảnh bạn gái mình cũng khó khăn. Đó là một tiếc nuối ...
Mình cũng không có nhiều trải nghiệm yêu đương nhiều cho đến khi kết hôn ở tuổi 28. Vợ mình theo mẫu phụ nữ cổ điển, biết lo toan cho gia đình, nhưng mình vẫn cảm thấy có gì đó không đồng điệu ... Đó là một tiếc nuối
Khi mình đủ tài chính để có thể ra ở riêng, thì anh của mình đã ra ở riêng từ trước đó 3 năm. Bố mẹ mình mong muốn vợ chồng mình ở với bố mẹ vì tuổi già. Mình vì chữ hiếu thuận nên cũng đành từ bỏ ước mơ tự do có một gia đình riêng độc lập. Lúc mình chưa có sự nghiệp, bố mẹ nuôi dưỡng giúp đỡ mình rất nhiều, giờ đủ lông đủ cánh không lẽ lại bay đi. Vợ mình rất khéo nhưng chuyện mẹ chồng nàng dâu đôi khi cũng khó tránh khỏi, mình là người ở giữa đôi lúc mang tiếng bất hiếu vì bênh vợ, đôi khi lại phải tỏ ra nghiêm khắc dạy vợ cho mẹ vui lòng, cuộc sống đôi khi thật ngột ngạt ...
Đại dịch kéo dài không biết bao giờ kết thúc, ngày ngày nghe tin thời sự, đọc báo mạng thấy có bao nhiêu người đã ra đi vì covid thấy cuộc sống thật ngắn ngủi và chân quý. Mình đã từng chê phương tây vì lối sống ích kỷ không hiếu thuận cha mẹ, hay cái cách cha mẹ tống con ra khỏi nhà khi tròn 18t. Nhưng giờ mình thấy thấm lắm các fen ạ , phải chăng văn hóa Á Đông đã sai lầm ... Cái tôi của phương tây họ lớn thật sự, vì họ biết họ chỉ sống 1 lần trong đời, hãy sống thật ý nghĩa và ko có gì tiếc nuối ...
35 tuổi vẫn không thoát khỏi cái kén của cuộc đời ...