Hồi xưa dưới mái trường xhcn, tao có học bài thơ : vts, người con gái trẻ măng. Giặc đem ra bãi bắn. Đi giữa hai hàng lính. Vẫn ung dung mĩm cười. Ngắt một đóa hoa tươi. Chị cài lên mái tóc....Tao thấy lạ ở chổ tử tù, mà không có còng tay, để hái hoa cài lên tóc...thêm nữa là đường đi ra bãi bắn, có trồng hoa gì mà tao không biết. Mà hồi xưa chắc nghèo nên đi bộ, chứ không có xe thùng như giờ để chở đi...