Chào mấy tml, tao năm nay cũng gần 40 rồi. Công việc của tao hơi đặc thù, nó liên quan đến vấn đề chuyên môn hơi cao. Bọn mày có thể hiểu là như thể thao ấy.
Mức thu nhập ở tỉnh lẻ thì cũng ổn. Nhưng tao luôn đau đáu trong lòng một điều khi nhìn vào những người khác giỏi hơn ( trong nghề): Sao họ giỏi thế nhỉ? Họ thoải mái trong công việc và luôn enjoy trong cuộc sống. Suy nghĩ này luôn đeo bám trong tâm trí khiến tao lúc nào cũng luôn suy nghĩ tiêu cực, tâm lý. Vẫn biết là nhìn lên thì mình không bằng ai nhưng nhìn xuống thì chẳng ai bằng mình nhưng theo tao đây chỉ là suy nghĩ mang tính Aq thôi.
Có những người trình độ chuyên môn thấp hơn tao nhưng tao thấy họ vẫn vui vẻ, hưởng thụ cuộc sống. Tao thèm được như thế, ngày xưa tao đã từng như thế. Vô tư vô âu thảnh thơi với đời, nhưng khi tuổi băn ập đến mọi suy nghĩ lại thay đổi. Trong nghề của tao sự cố gắng là luôn cần thiết không phải bàn, nhưng năng khiếu và bản chất là cái mà trời phú mình ko can thiệp được.
Tóm lại suy nghĩ mặc cảm về trình độ chuyên môn khiến tao mệt mỏi, phải giỏi như người ta, phải lên một level nhất định trong nghề thì mới có thể vui vẻ được chăng. Ngày trẻ luôn có nhiều hoài bão, ước mơ sau này mình sẽ là nhân vật chính nhưng càng ngày cuộc đời lại càng đóng đinh mình vào một vai phụ làng nhàng..Nhiều lúc muốn bỏ nghề để tìm cơ hội khác, nhưng cái nghiệp nó vận vào thân giờ nó cứ làng nhàng. Chán lắm chúng mày ạ. Kiểu trong một lớp mày chỉ là một thằng có học lực trung bình, cũng được lên lớp đấy nhưng khi nhắc đến lớp mày họ sẽ nhắc đến những thằng học giỏi.
Một diễn đàn ẩn danh, phù hợp để tâm sự những điều thầm kín, ngoài đời tao luôn giữ những tâm sự này cho riêng mình. Cảm giác kém cỏi thật là khó chịu, chẳng lẽ suốt cuộc chơi này mình chỉ là nhân vật làm nền thôi hay sao... haizzz
Tâm sự chút thôi, lại phải đi làm rồi. Chúc mấy thằng ml một cuộc đời tươi vui và tích cực