Tâm sự chút về chuyện đời, chuyện nghề tuổi U40

M nghĩ nhiều quá r. Như m gặp biến động gì chắc m bi quan luôn. M cứ thấy mỗi ngày m mở mắt đi làm r lại về nhà sinh hoạt thì chẳng nặng nề. M sao ko đặt ra giả thiết sống như thể chỉ còn 1 ngày được sống ấy sẽ khác ngay. Nhiều khi con người chỉ nghĩ tới cái xa xôi mà không nghĩ được thở là đã hơn bao người r.
Làm sao để ít suy nghĩ hơn được nhỉ?
 
Thế kỉ 21 người ta sống khoẻ tới năm 80 tuổi.
Bro mới 40 đã chán đời.

T đoán là m có áp lực đằng sau.
Nhỏ thì bố mẹ bắt m học hành.
Choai choai thì chúng bạn ganh đua cái áo cái xe.
Trung niên thì vợ m càu nhàu, so sánh m với bạn nó.
Riết rồi bản thân m muốn gì m cũng không rõ.

T chỉ khuyên là m hãy dành thời gian, làm cái gì đó cho chính bản thân m.
Mỗi ngày chỉ dành 1 tiếng sống cho chính bản thân m thôi.
cái gì khiến m vui thì làm.
ra quán cafe ngồi chill, học hát, học đàn, ...
 
Thế kỉ 21 người ta sống khoẻ tới năm 80 tuổi.
Bro mới 40 đã chán đời.

T đoán là m có áp lực đằng sau.
Nhỏ thì bố mẹ bắt m học hành.
Choai choai thì chúng bạn ganh đua cái áo cái xe.
Trung niên thì vợ m càu nhàu, so sánh m với bạn nó.
Riết rồi bản thân m muốn gì m cũng không rõ.

T chỉ khuyên là m hãy dành thời gian, làm cái gì đó cho chính bản thân m.
Mỗi ngày chỉ dành 1 tiếng sống cho chính bản thân m thôi.
cái gì khiến m vui thì làm.
ra quán cafe ngồi chill, học hát, học đàn, ...
Cám ơn lời khuyên của mày nhưng tất cả những thứ mày nói đều ko đúng. Tao tâm lý ntn là do tự mình thôi, còn mọi chuyện về cuộc sống xung quanh đều ok.
Cái chính là muốn mình tự thoát ra được ấy.
 
Cám ơn lời khuyên của mày nhưng tất cả những thứ mày nói đều ko đúng. Tao tâm lý ntn là do tự mình thôi, còn mọi chuyện về cuộc sống xung quanh đều ok.
Cái chính là muốn mình tự thoát ra được ấy.
Ờ vậy thì m thuộc típ sướng quá rồi.
T thuộc típ khổ từ bé nên không cho m lời khuyên dc.
Chúc m sớm vui trở lại .
 
Tao có 1 cách giúp mày có động lực hơn trong cuộc sống, đó là hãy đến trung tâm trẻ mồ côi, trẻ khuyết tật, hay khoa chạy thận nhân tạo, khoa điều trị ung thư của bệnh viện, mày sẽ thấy cuộc đời đã may mắn hơn rất nhiều người rồi
 
Chào mấy tml, tao năm nay cũng gần 40 rồi. Công việc của tao hơi đặc thù, nó liên quan đến vấn đề chuyên môn hơi cao. Bọn mày có thể hiểu là như thể thao ấy.

Mức thu nhập ở tỉnh lẻ thì cũng ổn. Nhưng tao luôn đau đáu trong lòng một điều khi nhìn vào những người khác giỏi hơn ( trong nghề): Sao họ giỏi thế nhỉ? Họ thoải mái trong công việc và luôn enjoy trong cuộc sống. Suy nghĩ này luôn đeo bám trong tâm trí khiến tao lúc nào cũng luôn suy nghĩ tiêu cực, tâm lý. Vẫn biết là nhìn lên thì mình không bằng ai nhưng nhìn xuống thì chẳng ai bằng mình nhưng theo tao đây chỉ là suy nghĩ mang tính Aq thôi.
Có những người trình độ chuyên môn thấp hơn tao nhưng tao thấy họ vẫn vui vẻ, hưởng thụ cuộc sống. Tao thèm được như thế, ngày xưa tao đã từng như thế. Vô tư vô âu thảnh thơi với đời, nhưng khi tuổi băn ập đến mọi suy nghĩ lại thay đổi. Trong nghề của tao sự cố gắng là luôn cần thiết không phải bàn, nhưng năng khiếu và bản chất là cái mà trời phú mình ko can thiệp được.
Tóm lại suy nghĩ mặc cảm về trình độ chuyên môn khiến tao mệt mỏi, phải giỏi như người ta, phải lên một level nhất định trong nghề thì mới có thể vui vẻ được chăng. Ngày trẻ luôn có nhiều hoài bão, ước mơ sau này mình sẽ là nhân vật chính nhưng càng ngày cuộc đời lại càng đóng đinh mình vào một vai phụ làng nhàng..Nhiều lúc muốn bỏ nghề để tìm cơ hội khác, nhưng cái nghiệp nó vận vào thân giờ nó cứ làng nhàng. Chán lắm chúng mày ạ. Kiểu trong một lớp mày chỉ là một thằng có học lực trung bình, cũng được lên lớp đấy nhưng khi nhắc đến lớp mày họ sẽ nhắc đến những thằng học giỏi.
Một diễn đàn ẩn danh, phù hợp để tâm sự những điều thầm kín, ngoài đời tao luôn giữ những tâm sự này cho riêng mình. Cảm giác kém cỏi thật là khó chịu, chẳng lẽ suốt cuộc chơi này mình chỉ là nhân vật làm nền thôi hay sao... haizzz

Tâm sự chút thôi, lại phải đi làm rồi. Chúc mấy thằng ml một cuộc đời tươi vui và tích cực
Do mày chưa đủ giàu
 
Thành thật với bản thân thì mới tìm ra câu trả lời, và tìm dc cách giải quyết.
Ngay từ khi học ĐH tao đã mường tượng ra cái cảnh này khi bắt đầu chững tuổi rồi.
Ok, tuổi còn trẻ, sợ mất tình yêu, sợ mất cơ hội, sợ xa gia đình, ta chọn cách bắt đầu công việc ở nơi gần người yêu, ở nơi dễ xin việc, ở nơi có lương cao, ở nơi gần gia đình vân vân và mây mây....
Còn mấy thằng mặt lol bạn mình nó quyết tâm đi du học, nó quyết tâm ở lại thành phố bon chen, quyết tâm khởi nghiệp thì mình nói tao ko dc như mày, tao còn có ghánh nặng gia đình, tao còn lọ còn chai...
Sau bao năm nhìn lại, những j chúng nó đã bỏ ra ta ko thấy, ta thấy nó in gioi, ta thấy nó ... ô la la.
Còn ta, hàng ngày đi làm về là quanh quẩn bên cối xay, đêm đi đi lại lại trong nhà với điếu thuốc thầm nhớ về thời tuổi trẻ, và tiếc cho cái chí trai chưa thành.
 
tao năm nay 41 ,trẻ chơi bời ,làm 1 tiêu cm phải 10 ,về sau đéo có tích luỹ ,những thằng bạn cùng chúng nó căn cơ giờ cũng có cái nhà ,ô tô ,nhưng ngĩ năm nay đã tầm này tuổi r ,cứ sống sao cho nó thoả mái ,k nên áp lưc cho bản thân ,dm cái tuổi còn sức ,còn kiếm tièn dc tốt thì hoả hết r ,giờ có phọt cứt ra đít cũng đéo kịp nữa
 
Vấn đề của ông thớt là cảm giác tự ti, ganh tị với những người giỏi hơn mình.
Đấy là suy nghĩ rất bình thường của bất kỳ 1 thằng người nào khi thấy người khác giỏi hơn, đạt đc nhiều thứ hơn mình.
Thế thì cái ông thớt cần là tìm 1 cách, 1 con đường, 1 hướng đi để vươn lên và đạt đc những thành công như họ, hoặc hơn họ.
Thế mà dm sao t thấy cả cái thớt này, toàn mấy thằng đi khuyên ông ấy thiền vs nghĩ mấy cái nhảm loz gì để bảo ông ấy hài lòng vs hoàn cảnh hiện tại thế???
Gái thì thi nhau tìm mọi cách để địt bọp, mà sự nghiệp thì lại tìm cách để hài lòng???
Cm ko làm đc, giờ lại muốn người ta cũng giống mình à???
 
Chào mấy tml, tao năm nay cũng gần 40 rồi. Công việc của tao hơi đặc thù, nó liên quan đến vấn đề chuyên môn hơi cao. Bọn mày có thể hiểu là như thể thao ấy.

Mức thu nhập ở tỉnh lẻ thì cũng ổn. Nhưng tao luôn đau đáu trong lòng một điều khi nhìn vào những người khác giỏi hơn ( trong nghề): Sao họ giỏi thế nhỉ? Họ thoải mái trong công việc và luôn enjoy trong cuộc sống. Suy nghĩ này luôn đeo bám trong tâm trí khiến tao lúc nào cũng luôn suy nghĩ tiêu cực, tâm lý. Vẫn biết là nhìn lên thì mình không bằng ai nhưng nhìn xuống thì chẳng ai bằng mình nhưng theo tao đây chỉ là suy nghĩ mang tính Aq thôi.
Có những người trình độ chuyên môn thấp hơn tao nhưng tao thấy họ vẫn vui vẻ, hưởng thụ cuộc sống. Tao thèm được như thế, ngày xưa tao đã từng như thế. Vô tư vô âu thảnh thơi với đời, nhưng khi tuổi băn ập đến mọi suy nghĩ lại thay đổi. Trong nghề của tao sự cố gắng là luôn cần thiết không phải bàn, nhưng năng khiếu và bản chất là cái mà trời phú mình ko can thiệp được.
Tóm lại suy nghĩ mặc cảm về trình độ chuyên môn khiến tao mệt mỏi, phải giỏi như người ta, phải lên một level nhất định trong nghề thì mới có thể vui vẻ được chăng. Ngày trẻ luôn có nhiều hoài bão, ước mơ sau này mình sẽ là nhân vật chính nhưng càng ngày cuộc đời lại càng đóng đinh mình vào một vai phụ làng nhàng..Nhiều lúc muốn bỏ nghề để tìm cơ hội khác, nhưng cái nghiệp nó vận vào thân giờ nó cứ làng nhàng. Chán lắm chúng mày ạ. Kiểu trong một lớp mày chỉ là một thằng có học lực trung bình, cũng được lên lớp đấy nhưng khi nhắc đến lớp mày họ sẽ nhắc đến những thằng học giỏi.
Một diễn đàn ẩn danh, phù hợp để tâm sự những điều thầm kín, ngoài đời tao luôn giữ những tâm sự này cho riêng mình. Cảm giác kém cỏi thật là khó chịu, chẳng lẽ suốt cuộc chơi này mình chỉ là nhân vật làm nền thôi hay sao... haizzz

Tâm sự chút thôi, lại phải đi làm rồi. Chúc mấy thằng ml một cuộc đời tươi vui và tích cực
K sao, thêm vài tuổi nữa m sẽ buông tay, tự thấy thế đủ rồi, vì nhìn xuống chẳng ai bằng mình mà.
 
Cái này là tình trạng chung của mọi nghề và mọi ng rồi ko chỉ riêng m và cũng ko riêng nghề của m. Ai cũng có những thứ cao hơn để ssanh cả thôi
 
Đọc, hiểu và đồng cảm với mày. Nhưng cuộc sống mà, hãy nhìn vào những điều tích cực. Sắp đến tuổi băm rồi, đó là cái tuổi con người ta thay đổi trong suy nghĩ. Cuộc sống đâu phải chỉ có tiền bạc, địa vị và quan hệ đâu? Còn sức khoẻ, tình yêu, gia đình thì sao. Bớt sân si đi, hãy trân trọng những ngày còn khoẻ mạnh, còn được an yên bên những người thân. Đó mới là những ngày hạnh phúc của con người
 
Chào mấy tml, tao năm nay cũng gần 40 rồi. Công việc của tao hơi đặc thù, nó liên quan đến vấn đề chuyên môn hơi cao. Bọn mày có thể hiểu là như thể thao ấy.

Mức thu nhập ở tỉnh lẻ thì cũng ổn. Nhưng tao luôn đau đáu trong lòng một điều khi nhìn vào những người khác giỏi hơn ( trong nghề): Sao họ giỏi thế nhỉ? Họ thoải mái trong công việc và luôn enjoy trong cuộc sống. Suy nghĩ này luôn đeo bám trong tâm trí khiến tao lúc nào cũng luôn suy nghĩ tiêu cực, tâm lý. Vẫn biết là nhìn lên thì mình không bằng ai nhưng nhìn xuống thì chẳng ai bằng mình nhưng theo tao đây chỉ là suy nghĩ mang tính Aq thôi.
Có những người trình độ chuyên môn thấp hơn tao nhưng tao thấy họ vẫn vui vẻ, hưởng thụ cuộc sống. Tao thèm được như thế, ngày xưa tao đã từng như thế. Vô tư vô âu thảnh thơi với đời, nhưng khi tuổi băn ập đến mọi suy nghĩ lại thay đổi. Trong nghề của tao sự cố gắng là luôn cần thiết không phải bàn, nhưng năng khiếu và bản chất là cái mà trời phú mình ko can thiệp được.
Tóm lại suy nghĩ mặc cảm về trình độ chuyên môn khiến tao mệt mỏi, phải giỏi như người ta, phải lên một level nhất định trong nghề thì mới có thể vui vẻ được chăng. Ngày trẻ luôn có nhiều hoài bão, ước mơ sau này mình sẽ là nhân vật chính nhưng càng ngày cuộc đời lại càng đóng đinh mình vào một vai phụ làng nhàng..Nhiều lúc muốn bỏ nghề để tìm cơ hội khác, nhưng cái nghiệp nó vận vào thân giờ nó cứ làng nhàng. Chán lắm chúng mày ạ. Kiểu trong một lớp mày chỉ là một thằng có học lực trung bình, cũng được lên lớp đấy nhưng khi nhắc đến lớp mày họ sẽ nhắc đến những thằng học giỏi.
Một diễn đàn ẩn danh, phù hợp để tâm sự những điều thầm kín, ngoài đời tao luôn giữ những tâm sự này cho riêng mình. Cảm giác kém cỏi thật là khó chịu, chẳng lẽ suốt cuộc chơi này mình chỉ là nhân vật làm nền thôi hay sao... haizzz

Tâm sự chút thôi, lại phải đi làm rồi. Chúc mấy thằng ml một cuộc đời tươi vui và tích cực
T cũng giống m. Muốn thành nv chính lắm nhưng tài năng có hạn :(
 
Cái này là tình trạng chung của mọi nghề và mọi ng rồi ko chỉ riêng m và cũng ko riêng nghề của m. Ai cũng có những thứ cao hơn để ssanh cả thôi
 
M nghĩ nhiều quá r. Như m gặp biến động gì chắc m bi quan luôn. M cứ thấy mỗi ngày m mở mắt đi làm r lại về nhà sinh hoạt thì chẳng nặng nề. M sao ko đặt ra giả thiết sống như thể chỉ còn 1 ngày được sống ấy sẽ khác ngay. Nhiều khi con người chỉ nghĩ tới cái xa xôi mà không nghĩ được thở là đã hơn bao người r.
Em yêu nói chuẩn quá.
Thay vì bực tức hậm hực vì k có xe để đi, hãy vui vẻ hơn khi có người còn k có chân để đi
 
Top