Tâm sự của 1 loser

ghtk9191

Địt mẹ đau lòng
Tôi muốn tâm sự kể lể với mấy anh em một chút. Thật sự phận là một thằng đàn ông rất khó để tâm sự, kể lể lại trông thật yếu đuối. Tuy vậy nhưng chuyện này nó áp lực lên tôi quá nên muốn chia sẻ để nhận được sự đồng cảm từ mọi người.
Bản thân tôi là một con người hết sức bất hạnh. Tôi xấu đến mức từ bé đến giờ, 20 tuổi rồi tôi vẫn chưa một mảnh tình vắt vai. Bên cạnh đó, nếu ai để ý bài viết cách đây 2 năm của tôi sẽ nhớ là tôi chỉ cao có 1m55 thôi. Tôi không chỉ vừa xấu, vừa lùn mà còn học kém nữa . Suốt 12 năm tuổi đời học sinh tôi luôn nỗ lực phấn đấu nhưng chẳng lần nào được chạm vào tấm giấy khen hết. 12 năm đèn sách cuối cùng tôi lại đỗ vào ngôi trường không danh tiếng với 19.95 điểm khối A00, tại sao lại là 19.95 mà không phải là 20 chứ? Như kiểu số phận của tôi là phải nếm trải hết thất bại này đến thất bại khác, từ tạo hóa cho đến thi cử. Không chỉ vậy, tôi đã phải trải qua 5 năm đi bộ trên quãng đường từ trường về nhà dài 3km. Số phận lại hẩm hiu hơn khi tôi sinh ra ở một vùng núi hẻo lánh, 3km đường núi khiến đôi bàn chân tôi mỗi khi tới nhà luôn đỏ ửng và bốc mùi hôi thối, thật là một kẻ vừa thất bại vừa khó gần. Chưa kể là, nhà tôi thực sự rất nghèo. Quãng thời gian năm nhất đại học cho đến giờ, tôi không ngày nào thoát khỏi món mỳ gói hết. Đó là lý do tôi hay lặp đi lặp lại bình luận "to my goi lam anh say" trong cái nhóm này, điều đó làm tôi đánh lừa bản thân, rằng tôi lạc quan với mỳ gói. Thất bại là thế, nhưng tôi luôn nỗ lực, vượt lên chính mình trong suốt những tháng ngày học đại học. Dù là vậy, tôi vẫn phải chịu uất hận trước số phận đen đủi. 3 năm đại học tôi đã 2 lần phải học lại môn vì lý do "quên nộp bài". Tôi thật đáng trách, nhưng lại thông cảm cho bản thân tôi, chẳng ai vừa học vừa làm mà không gặp những vấn đề về trí óc cả. Tất cả những gì tôi muốn bây giờ chỉ đơn giản là ngủ một giấc để rồi quên đi tất cả. Giờ tôi đang nằm trên chiếc giường cũ bụi bặm, gió lùa vào lạnh ngắt để cùng tôi viết ra những dòng hồi tưởng đau buồn này, và rồi nó khiến tôi trân trọng hơn hết tổ ấm này. Tuy tôi thảm hại như vậy nhưng gia đình vẫn luôn bên cạnh, an ủi và động viên tôi. Dù có nghèo khổ nhưng ba mẹ tôi vẫn cố gắng nhích từng đồng bạc cho tôi sắm được con Dell cũ, vay từng chỗ một để tôi có con Dream Tàu đi làm, bán từng nhúm rau để có tiền gửi lên cho tôi mua tài liệu. Tôi thực sự cũng phần nào hạnh phúc, nhưng không đủ khiến tôi quên đi những bất hạnh kia.

Mọi chuyện dù gì cũng đã qua, tôi nay đã hướng về tương lai nhiều hơn. Nhưng kỳ vọng thôi vẫn chưa đủ, tôi lại lần nữa chịu thất bại thảm thê. Tôi đã cố gắng hết mình nhưng vẫn thất bại trong việc cứu anh bạn minh binh hoang khỏi ung thư hậu môn.

18 tuổi, mình gặp nhau lần đầu ở giảng đường Đại học năm nhất. 19 tuổi, bạn đi du học bỏ mình ở lại với một trời thương nhớ. Bạn viết thư tay về nói muốn làm một người bạn “đặc biệt” của mình, mình ngu ngốc từ chối lời tỏ tình của bạn, bạn giận. 20 tuổi, nghe tin bạn về nghỉ hè, dùng hết số tiền có được và mượn thêm tiền của bạn bè mình bắt tàu từ HN đi nửa chiều dài đất nước để mong gặp bạn, mà không gặp được. Mình lủi thủi bắt tàu quay về HN vì số tiền ko đủ để ở lâu hơn. 22 tuổi, tốt nghiệp ra trường, có lần thoáng thấy hình bóng bạn trên 1 con phố HN mà đuổi theo không kịp. 25 tuổi, nghe tin bạn lấy chồng. 27 tuổi, có gặp lại bạn ở đám cưới của 1 người bạn chung. Gượng cười chào nhau mà chẳng nói được với nhau câu nào. 29 tuổi, sau 11 năm gắn bó với mảnh đất này mình bỏ HN vào SG sinh sống và lập gia đình cùng năm. 40 tuổi, nghe bài hát này mình lại nhớ tới bạn. Vậy mà 22 năm đã trôi qua. Có đôi lần mình viết cho bạn, chẳng biết gửi đi đâu, đây là 1 trong những bài viết đó. Cố nhân! Trong man mác gió sớm mưa chiều, gọi nhau hai tiếng cố nhân bao giờ cũng bùi ngùi nỗi niềm. Cố nhân nghĩa là một vùng ký ức, nghĩa là bao nhiêu đắm say mơ mộng đã phai tàn. Dẫu gương mặt ấy mãi mãi không già đi theo năm tháng, có nhớ có quên gì cũng lẳng lặng thẳm sâu trong trái tim này, chỉ là không nói ra, chỉ là không nhắc đến. Ướp với đất thì tan đi, chứ làm sao mà nhạt nhoà được. Sao tự dưng lại thành cố nhân, ai mà biết cơn cớ. Hôm xem bộ phim hành động, bỗng nhiên có một đoạn ngôn tình thật hay, "Trong cuộc đời này không bao giờ có chỗ cho câu hỏi tại sao cả, điều đến phải đến thôi. Cũng như cái bị kịch mà mày đang gặp phải, cho dù mày không muốn nó vẫn xuất hiện. Ngay cả khi mày đang hạnh phúc nhất, thì chuyện ngoài ý muốn vẫn tự gõ cửa tìm mày". Cố nhân, chắc từa tựa là vậy. Thi thoảng bước chân qua con đường quen cũ, bất chợt nghe thấy một đoạn nhạc, mắt nhìn thấy đôi giày, mũi ngửi một mùi hương quen....tất cả cứ hiển hiện về như chưa từng xa cách. Dẫu đã vời vợi muôn trùng rồi. Mark làm ra facebook, có thấp thoáng mấy lần, cũng không tìm đến. Chuyện cũ như ngày xanh, ngày xanh từa tựa cơn gió, cơn gió bay về trời rồi! Còn nhớ hay thôi, làm sao mà biết được. Tuổi 18 qua lâu rồi.
 
Ở sài gòn thì bao tao tô hủ tiếu với lon nước đi, giờ tao qua rũ chạy vòng vòng sg chơi
20t nên ở sài gòn nhé
 
đọc dòng đầu tưởng 2k1 đang sinh viên, cuối cùng 40 tuổi rồi, già thật sự. Kí ức 8x đời đầu nghe nói đẹp lắm mà, đéo có thứ gì để nhớ lại à,
 
mấy cái chuyện tình cảm sâu đậm tự mày nhớ, và 1 người nhớ đó là mày thôi, nếu cả 2 người đều sâu đậm trong mắt người kia, thì đã tới được với nhau rồi. Đừng dây dứt quá
 
Tôi muốn tâm sự kể lể với mấy anh em một chút. Thật sự phận là một thằng đàn ông rất khó để tâm sự, kể lể lại trông thật yếu đuối. Tuy vậy nhưng chuyện này nó áp lực lên tôi quá nên muốn chia sẻ để nhận được sự đồng cảm từ mọi người.
Bản thân tôi là một con người hết sức bất hạnh. Tôi xấu đến mức từ bé đến giờ, 20 tuổi rồi tôi vẫn chưa một mảnh tình vắt vai. Bên cạnh đó, nếu ai để ý bài viết cách đây 2 năm của tôi sẽ nhớ là tôi chỉ cao có 1m55 thôi. Tôi không chỉ vừa xấu, vừa lùn mà còn học kém nữa . Suốt 12 năm tuổi đời học sinh tôi luôn nỗ lực phấn đấu nhưng chẳng lần nào được chạm vào tấm giấy khen hết. 12 năm đèn sách cuối cùng tôi lại đỗ vào ngôi trường không danh tiếng với 19.95 điểm khối A00, tại sao lại là 19.95 mà không phải là 20 chứ? Như kiểu số phận của tôi là phải nếm trải hết thất bại này đến thất bại khác, từ tạo hóa cho đến thi cử. Không chỉ vậy, tôi đã phải trải qua 5 năm đi bộ trên quãng đường từ trường về nhà dài 3km. Số phận lại hẩm hiu hơn khi tôi sinh ra ở một vùng núi hẻo lánh, 3km đường núi khiến đôi bàn chân tôi mỗi khi tới nhà luôn đỏ ửng và bốc mùi hôi thối, thật là một kẻ vừa thất bại vừa khó gần. Chưa kể là, nhà tôi thực sự rất nghèo. Quãng thời gian năm nhất đại học cho đến giờ, tôi không ngày nào thoát khỏi món mỳ gói hết. Đó là lý do tôi hay lặp đi lặp lại bình luận "to my goi lam anh say" trong cái nhóm này, điều đó làm tôi đánh lừa bản thân, rằng tôi lạc quan với mỳ gói. Thất bại là thế, nhưng tôi luôn nỗ lực, vượt lên chính mình trong suốt những tháng ngày học đại học. Dù là vậy, tôi vẫn phải chịu uất hận trước số phận đen đủi. 3 năm đại học tôi đã 2 lần phải học lại môn vì lý do "quên nộp bài". Tôi thật đáng trách, nhưng lại thông cảm cho bản thân tôi, chẳng ai vừa học vừa làm mà không gặp những vấn đề về trí óc cả. Tất cả những gì tôi muốn bây giờ chỉ đơn giản là ngủ một giấc để rồi quên đi tất cả. Giờ tôi đang nằm trên chiếc giường cũ bụi bặm, gió lùa vào lạnh ngắt để cùng tôi viết ra những dòng hồi tưởng đau buồn này, và rồi nó khiến tôi trân trọng hơn hết tổ ấm này. Tuy tôi thảm hại như vậy nhưng gia đình vẫn luôn bên cạnh, an ủi và động viên tôi. Dù có nghèo khổ nhưng ba mẹ tôi vẫn cố gắng nhích từng đồng bạc cho tôi sắm được con Dell cũ, vay từng chỗ một để tôi có con Dream Tàu đi làm, bán từng nhúm rau để có tiền gửi lên cho tôi mua tài liệu. Tôi thực sự cũng phần nào hạnh phúc, nhưng không đủ khiến tôi quên đi những bất hạnh kia.

Mọi chuyện dù gì cũng đã qua, tôi nay đã hướng về tương lai nhiều hơn. Nhưng kỳ vọng thôi vẫn chưa đủ, tôi lại lần nữa chịu thất bại thảm thê. Tôi đã cố gắng hết mình nhưng vẫn thất bại trong việc cứu anh bạn minh binh hoang khỏi ung thư hậu môn.

18 tuổi, mình gặp nhau lần đầu ở giảng đường Đại học năm nhất. 19 tuổi, bạn đi du học bỏ mình ở lại với một trời thương nhớ. Bạn viết thư tay về nói muốn làm một người bạn “đặc biệt” của mình, mình ngu ngốc từ chối lời tỏ tình của bạn, bạn giận. 20 tuổi, nghe tin bạn về nghỉ hè, dùng hết số tiền có được và mượn thêm tiền của bạn bè mình bắt tàu từ HN đi nửa chiều dài đất nước để mong gặp bạn, mà không gặp được. Mình lủi thủi bắt tàu quay về HN vì số tiền ko đủ để ở lâu hơn. 22 tuổi, tốt nghiệp ra trường, có lần thoáng thấy hình bóng bạn trên 1 con phố HN mà đuổi theo không kịp. 25 tuổi, nghe tin bạn lấy chồng. 27 tuổi, có gặp lại bạn ở đám cưới của 1 người bạn chung. Gượng cười chào nhau mà chẳng nói được với nhau câu nào. 29 tuổi, sau 11 năm gắn bó với mảnh đất này mình bỏ HN vào SG sinh sống và lập gia đình cùng năm. 40 tuổi, nghe bài hát này mình lại nhớ tới bạn. Vậy mà 22 năm đã trôi qua. Có đôi lần mình viết cho bạn, chẳng biết gửi đi đâu, đây là 1 trong những bài viết đó. Cố nhân! Trong man mác gió sớm mưa chiều, gọi nhau hai tiếng cố nhân bao giờ cũng bùi ngùi nỗi niềm. Cố nhân nghĩa là một vùng ký ức, nghĩa là bao nhiêu đắm say mơ mộng đã phai tàn. Dẫu gương mặt ấy mãi mãi không già đi theo năm tháng, có nhớ có quên gì cũng lẳng lặng thẳm sâu trong trái tim này, chỉ là không nói ra, chỉ là không nhắc đến. Ướp với đất thì tan đi, chứ làm sao mà nhạt nhoà được. Sao tự dưng lại thành cố nhân, ai mà biết cơn cớ. Hôm xem bộ phim hành động, bỗng nhiên có một đoạn ngôn tình thật hay, "Trong cuộc đời này không bao giờ có chỗ cho câu hỏi tại sao cả, điều đến phải đến thôi. Cũng như cái bị kịch mà mày đang gặp phải, cho dù mày không muốn nó vẫn xuất hiện. Ngay cả khi mày đang hạnh phúc nhất, thì chuyện ngoài ý muốn vẫn tự gõ cửa tìm mày". Cố nhân, chắc từa tựa là vậy. Thi thoảng bước chân qua con đường quen cũ, bất chợt nghe thấy một đoạn nhạc, mắt nhìn thấy đôi giày, mũi ngửi một mùi hương quen....tất cả cứ hiển hiện về như chưa từng xa cách. Dẫu đã vời vợi muôn trùng rồi. Mark làm ra facebook, có thấp thoáng mấy lần, cũng không tìm đến. Chuyện cũ như ngày xanh, ngày xanh từa tựa cơn gió, cơn gió bay về trời rồi! Còn nhớ hay thôi, làm sao mà biết được. Tuổi 18 qua lâu rồi.
Mày copy à?
 
Top