Tao đã sai lầm khi quyết định lấy vợ.

Damdedetien

Cái lồn nhăn nheo
Giờ nghĩ lại tao thấy mình sai lầm vờ lờ ra trong việc quyết định lấy vợ. Tao năm nay 27 tuổi, mới lấy vợ hồi tháng 12 năm ngoái. Tới giờ ở chung với nhau đc 8 tháng trời rồi. Tao thấy lúc con quen, một tuần gặp nhau 1-2 bữa thế mà vui. Giờ ngày nào cũng gặp, rồi lớp nào ở chung mới thấy được tính cách của nhau. Rồi thấy được cái văn hóa của gia đình cũng khác nhau. Tao đang cảm giác mình đã chọn sai, nhưng giờ biết sao được mọi thứ đã xong xuôi rồi. Tao là người đàng hoàng, gia đình bên kia cũng vậy, nhưng giờ tao thấy hình như tao không thích nghi được cái văn hóa của gia đình bên vợ.

Đỉnh điểm của sự chán này là lần gần nhất tao ghé nhà chơi, ăn giỗ bên nội của vợ. Tao thì năm nay mới 27 xuân, khởi nghiệp thì chưa đâu, chỉ là nhân viên kinh doanh bình thường thôi, tháng 15 củ chưa hoa hồng. Thế mà ngồi nhậu tí, cả ông bà già vợ ai cũng khuyên răng bảo con ơi mua nhà đi, sắm chung cư đi, mua nhà ở xã hội đi, đi du lịch đi, rồi đẻ con đi,... Rồi bên đó còn bảo là ba mẹ tao kiếm tiền ít, làm ăn lấy bạc cắt thì sao mua nổi nhà. Tao nghe nghĩ cũng hơi buồn khi bên vợ nói vậy. Nhưng thôi, bỏ qua t ko giữ trong bụng làm gì.

Từ hôm ghé chơi bên đó về xong. Tao thấy hình như bản thân tao không hợp với gia đình và văn hóa bên đấy thì phải. Không phải tao tự ti về vật chất, tiền bạc. Nói thẳng ra một câu là nhà tao ở mặt tiền, đang cho thuê mấy 2 căn. Nên tao đéo gì phải tự ti cả.

Có thể chiều nay đi làm về, tao sẽ nói chuyện với ba mẹ tao về việc tao muốn ly hôn. Tính tao ít nói, nhưng đã quyết là phải làm tới nơi.
 
Giờ nghĩ lại tao thấy mình sai lầm vờ lờ ra trong việc quyết định lấy vợ. Tao năm nay 27 tuổi, mới lấy vợ hồi tháng 12 năm ngoái. Tới giờ ở chung với nhau đc 8 tháng trời rồi. Tao thấy lúc con quen, một tuần gặp nhau 1-2 bữa thế mà vui. Giờ ngày nào cũng gặp, rồi lớp nào ở chung mới thấy được tính cách của nhau. Rồi thấy được cái văn hóa của gia đình cũng khác nhau. Tao đang cảm giác mình đã chọn sai, nhưng giờ biết sao được mọi thứ đã xong xuôi rồi. Tao là người đàng hoàng, gia đình bên kia cũng vậy, nhưng giờ tao thấy hình như tao không thích nghi được cái văn hóa của gia đình bên vợ.

Đỉnh điểm của sự chán này là lần gần nhất tao ghé nhà chơi, ăn giỗ bên nội của vợ. Tao thì năm nay mới 27 xuân, khởi nghiệp thì chưa đâu, chỉ là nhân viên kinh doanh bình thường thôi, tháng 15 củ chưa hoa hồng. Thế mà ngồi nhậu tí, cả ông bà già vợ ai cũng khuyên răng bảo con ơi mua nhà đi, sắm chung cư đi, mua nhà ở xã hội đi, đi du lịch đi, rồi đẻ con đi,... Rồi bên đó còn bảo là ba mẹ tao kiếm tiền ít, làm ăn lấy bạc cắt thì sao mua nổi nhà. Tao nghe nghĩ cũng hơi buồn khi bên vợ nói vậy. Nhưng thôi, bỏ qua t ko giữ trong bụng làm gì.

Từ hôm ghé chơi bên đó về xong. Tao thấy hình như bản thân tao không hợp với gia đình và văn hóa bên đấy thì phải. Không phải tao tự ti về vật chất, tiền bạc. Nói thẳng ra một câu là nhà tao ở mặt tiền, đang cho thuê mấy 2 căn. Nên tao đéo gì phải tự ti cả.

Có thể chiều nay đi làm về, tao sẽ nói chuyện với ba mẹ tao về việc tao muốn ly hôn. Tính tao ít nói, nhưng đã quyết là phải làm tới nơi.
Hôn nhân nghĩa là giảm nửa quyền lợi và tăng gấp đôi bổn phận
🤣
 
kk t và ny y nhau gần 7 năm mẹ rồi, sống chung 6 năm :)) còn đéo biết là bao giờ cưới, mấy tml ở nhà rảnh dái hay sao rủ nhau cưới liên tọi. Mặc cho đéo có tí kinh nghiệm sống thử với nhau :vozvn (7):
Cứ sống thử với nhau chừng nào 2 bây chán thì thôi
 
tao hỏi thật mày là đàn ông không. T đọc xong đéo hiểu cấn chỗ nào. Mày cưới vợ tức là chọn người đồng hành với m chứ có cứoi nhà nó đâu, nó nói gì kệ mẹ nó chứ. Phận mày thì cứ dạ vâng rồi sức làm tới đâu thì làm tới đó, việc cặc gì phải nghe nhà nó. Nếu con vợ mày nó cũng như vậy thì là lỗi của m không chọn kỹ. Còn nếu dạy k dc thì xác định thôi. Đéo hiểu lấn cấn cái gì
 
Bọn con gái bây giờ, có chút nhan sắc là nghĩ nó hay. Là nghĩ đàn ông phải cung phụng tụi nó như Công Chúa, Bà Hoàng. Tao đéo nuốt nổi cái thái độ đấy. Người tao bảo tốt gỗ hơn tốt nước sơn cũng đúng đấy các mày ạ.

Tụi mày có thể bảo tao ngu, nhưng có thể đây là một bài học cho một số thằng.
 
Okay. Để tao kể một chút về tình trạng của tao nhé. Tao ở miền Nam, dân Sài Gòn sống nhỏ giờ ở đây. Nhà mặt tiền, nên cái nghiệp ông bà già xưa giờ là làm ăn kinh doanh, buôn bán. Nói chung nhà thì lớn, nhưng lại hơi cũ 1 chút, do chi phí sửa chữa tốn kém, nên gia đình cũng chỉ cố gắng làm gói gém trong ngân sách của mình.

Gia đình vợ tao ko phải gốc Sài Gòn, ông già thì dân Miền Trung (Bình Định) bà già vợ thì người Nam. 2 Bác vào SG cũng từ tay trắng, bao năm bương chải thì giờ cũng có chút cơ ngơi tạm ổn. Như có 1 căn nhà & 1 mẫu đất ở Long An mới mua hồi trước dịch. Tính ra, ông già vợ cũng giỏi vì suốt ngày chỉ nghĩ đến chuyện đi làm, chăm sóc cho gia đình. Còn bà má vợ thì chỉ ở nhà nội trợ thôi.

Ban đầu quen, tao thấy cũng bình thường chẵng sao. Thế nhưng sau khi lấy vợ xong, tao thấy ổng bả có vẻ lên mặt với tao vì nghĩ gia đình họ đang hơn gia đình tao về điểm gì đấy. Xong một lần nhậu, ổng bả nói thẳng với tao như thế này : "Thôi bây giờ, con với vợ ráng mà tích cóp mua nhà mới đi. Chứ nhà ba mẹ không ổn đâu." Hoặc nếu có ở đó thì ráng mà để dành tiền, để mua lại nguyên căn đó luôn, sang sẽ tiền cho ae bạn dì, coi như mua đứt căn đấy. Hy vọng là ở con thôi. Chứ ba mẹ con thì làm lụm bạc cắt mà, sao mà nghĩ tới chuyện đó được." Nghe xong câu đó, tao khá buồn, nhưng vẫn phải giấu đi cảm xúc của mình. Tao ko buồn vì nghĩ mình nghèo hơn, tao buồn vì bản thân mình đã chọn sai gia đình, với cái suy nghĩ khá là nông cạn.

Tao nghĩ về ba mẹ mình. Thật sự là nếu nói về độ giàu thì ổng bả chưa giàu hơn ai đâu. Nhưng tao vẫn rất thương ba mẹ tao. Vì có bao nhiêu là lo hết cho con cái thôi. Thậm chí, tao còn nể ba tao ở chỗ là ổng từng là dân chơi một thời, lúc xưa làm ăn kinh doanh lớn, có cửa tiệm đàng hoàng giờ thì chỉ cho thuê kiếm tiền mỗi tháng thôi. Nghe người khác nói về cha mẹ mình như vậy, tao thật sự ko cam tâm.
 
Sửa lần cuối:
Ra đời bươn trải làm ăn, nhịn nhục cái gì cũng có, nên giờ bảo ai nói tao như nào tao cũng đéo quan tâm nhưng động tới ông bà bô ở nhà là k đc. Cơ mà vợ mày mới là người đi cùng mày cả đời, kể nốt con vợ mày ra làm sao đi. Nếu nó ok mà nhà nó dẩm thì chấp nhận đc vì mày có ở cùng obz vợ đéo đâu. Còn nó cũng dở hơi nốt thì là vấn đề
 
Okay. Để tao kể một chút về tình trạng của tao nhé. Tao ở miền Nam, dân Sài Gòn sống nhỏ giờ ở đây. Nhà mặt tiền, nên cái nghiệp ông bà già xưa giờ là làm ăn kinh doanh, buôn bán. Nói chung nhà thì lớn, nhưng lại hơi cũ 1 chút, do chi phí sửa chữa tốn kém, nên gia đình cũng chỉ cố gắng làm gói gém trong ngân sách của mình.

Gia đình vợ tao ko phải gốc Sài Gòn, ông già thì dân Miền Trung (Bình Định) bà già vợ thì người Nam. 2 Bác vào SG cũng từ tay trắng, bao năm bương chải thì giờ cũng có chút cơ ngơi tạm ổn. Như có 1 căn nhà & 1 mẫu đất ở Long An mới mua hồi trước dịch. Tính ra, ông già vợ cũng giỏi vì suốt ngày chỉ nghĩ đến chuyện đi làm, chăm sóc cho gia đình. Còn bà má vợ thì chỉ ở nhà nội trợ thôi.

Ban đầu quen, tao thấy cũng bình thường chẵng sao. Thế nhưng sau khi lấy vợ xong, tao thấy ổng bả có vẻ lên mặt với tao vì nghĩ gia đình họ đang hơn gia đình tao về điểm gì đấy. Xong một lần nhậu, ổng bả nói thẳng với tao như thế này : "Thôi bây giờ, con với vợ ráng mà tích cóp mua nhà mới đi. Chứ nhà ba mẹ không ổn đâu." Hoặc nếu có ở đó thì ráng mà để dành tiền, để mua lại nguyên căn đó luôn, sang sẽ tiền cho ae bạn dì, coi như mua đứt căn đấy. Hy vọng là ở con thôi. Chứ ba mẹ con thì làm lụm bạc cắt mà, sao mà nghĩ tới chuyện đó được." Nghe xong câu đó, tao khá buồn, nhưng vẫn phải giấu đi cảm xúc của mình. Tao ko buồn vì nghĩ mình nghèo hơn, tao buồn vì bản thân mình đã chọn sai gia đình, với cái suy nghĩ khá là nông cạn.

Tao nghĩ về ba mẹ mình. Thật sự là nếu nói về độ giàu thì ổng bả chưa giàu hơn ai đâu. Nhưng tao vẫn rất thương ba mẹ tao. Vì có bao nhiêu là lo hết cho con cái thôi. Thậm chí, tao còn nể ba tao ở chỗ là ổng từng là dân chơi một thời, lúc xưa làm ăn kinh doanh lớn, có cửa tiệm đàng hoàng giờ thì chỉ cho thuê kiếm tiền mỗi tháng thôi. Nghe người khác nói về cha mẹ mình như vậy, tao thật sự ko cam tâm.
Vấn đề của m là nghĩ nhiều quá =)) hãy kệ cmn đi. Tao đoán m sn 91
 
Okay. Để tao kể một chút về tình trạng của tao nhé. Tao ở miền Nam, dân Sài Gòn sống nhỏ giờ ở đây. Nhà mặt tiền, nên cái nghiệp ông bà già xưa giờ là làm ăn kinh doanh, buôn bán. Nói chung nhà thì lớn, nhưng lại hơi cũ 1 chút, do chi phí sửa chữa tốn kém, nên gia đình cũng chỉ cố gắng làm gói gém trong ngân sách của mình.

Gia đình vợ tao ko phải gốc Sài Gòn, ông già thì dân Miền Trung (Bình Định) bà già vợ thì người Nam. 2 Bác vào SG cũng từ tay trắng, bao năm bương chải thì giờ cũng có chút cơ ngơi tạm ổn. Như có 1 căn nhà & 1 mẫu đất ở Long An mới mua hồi trước dịch. Tính ra, ông già vợ cũng giỏi vì suốt ngày chỉ nghĩ đến chuyện đi làm, chăm sóc cho gia đình. Còn bà má vợ thì chỉ ở nhà nội trợ thôi.

Ban đầu quen, tao thấy cũng bình thường chẵng sao. Thế nhưng sau khi lấy vợ xong, tao thấy ổng bả có vẻ lên mặt với tao vì nghĩ gia đình họ đang hơn gia đình tao về điểm gì đấy. Xong một lần nhậu, ổng bả nói thẳng với tao như thế này : "Thôi bây giờ, con với vợ ráng mà tích cóp mua nhà mới đi. Chứ nhà ba mẹ không ổn đâu." Hoặc nếu có ở đó thì ráng mà để dành tiền, để mua lại nguyên căn đó luôn, sang sẽ tiền cho ae bạn dì, coi như mua đứt căn đấy. Hy vọng là ở con thôi. Chứ ba mẹ con thì làm lụm bạc cắt mà, sao mà nghĩ tới chuyện đó được." Nghe xong câu đó, tao khá buồn, nhưng vẫn phải giấu đi cảm xúc của mình. Tao ko buồn vì nghĩ mình nghèo hơn, tao buồn vì bản thân mình đã chọn sai gia đình, với cái suy nghĩ khá là nông cạn.

Tao nghĩ về ba mẹ mình. Thật sự là nếu nói về độ giàu thì ổng bả chưa giàu hơn ai đâu. Nhưng tao vẫn rất thương ba mẹ tao. Vì có bao nhiêu là lo hết cho con cái thôi. Thậm chí, tao còn nể ba tao ở chỗ là ổng từng là dân chơi một thời, lúc xưa làm ăn kinh doanh lớn, có cửa tiệm đàng hoàng giờ thì chỉ cho thuê kiếm tiền mỗi tháng thôi. Nghe người khác nói về cha mẹ mình như vậy, tao thật sự ko cam tâm.

T thấy bố vợ m nói đúng cgi.
Ý ô ấy muốn m tự lập, k phụ thuộc vào ba mẹ, chứ có phải coi thường ba mẹ m đâu.
 
Đọc xong tao thấy tình cảnh của tao còn khốn nạn hơn mày cơ. Cưới vợ được 2 tháng thì ông già vợ gọi điện hỏi vay tiền và dặn không dc cho vợ biết. Xong giờ dc gần năm rồi mà ông ấy đéo thèm nói năng động chạm gì tới khoản tiền đã vay. Tao dại cho vay giờ đéo biết đòi lại dc ko. Nhà Vợ thì nghèo, ông bố vợ đéo làm ăn gì. Xong 2 vợ chồng ở với nhau tao và vợ tao đéo ai care tài chính của ai, Tao thì đã mua nhà chung cư. Hàng tháng thì chi phí tiền nong các thứ tao lo hết như hồi tao sống 1m. Ăn uống thì bữa đực bữa cái cũng toàn vợ dùng thẻ của tao đi chợ. Còn đâu vợ tao tự đi chợ hay mua đồ ltinh hoa quả ăn uống vợ tao tự care. xong Hàng tháng tao vẫn thấy vợ tự chuyển khoản 1 khoản khá lớn về cho bố mẹ đẻ. Đéo hiểu để làm gì. Đéo phải tiền tao nên tao cũng đ hỏi. Nhưng cảm giác giờ tao như đang đi nuôi béo cô vậy. gia đình vợ thì như cái L. Vợ thì cũng đéo đâu ra đâu. Đ biết vun vén cái L gì. chán vcl
 
Đọc xong tao thấy tình cảnh của tao còn khốn nạn hơn mày cơ. Cưới vợ được 2 tháng thì ông già vợ gọi điện hỏi vay tiền và dặn không dc cho vợ biết. Xong giờ dc gần năm rồi mà ông ấy đéo thèm nói năng động chạm gì tới khoản tiền đã vay. Tao dại cho vay giờ đéo biết đòi lại dc ko. Nhà Vợ thì nghèo, ông bố vợ đéo làm ăn gì. Xong 2 vợ chồng ở với nhau tao và vợ tao đéo ai care tài chính của ai, Tao thì đã mua nhà chung cư. Hàng tháng thì chi phí tiền nong các thứ tao lo hết như hồi tao sống 1m. Ăn uống thì bữa đực bữa cái cũng toàn vợ dùng thẻ của tao đi chợ. Còn đâu vợ tao tự đi chợ hay mua đồ ltinh hoa quả ăn uống vợ tao tự care. xong Hàng tháng tao vẫn thấy vợ tự chuyển khoản 1 khoản khá lớn về cho bố mẹ đẻ. Đéo hiểu để làm gì. Đéo phải tiền tao nên tao cũng đ hỏi. Nhưng cảm giác giờ tao như đang đi nuôi béo cô vậy. gia đình vợ thì như cái L. Vợ thì cũng đéo đâu ra đâu. Đ biết vun vén cái L gì. chán vcl
Đồng sàn dị mộng rồi
 
Vợ m nó đâu có lỗi gì nhỉ. M thuộc kiểu người nhanh chán thì phải. Cứ ngồi nói chuyện với vợ coi sao
 
Okay. Để tao kể một chút về tình trạng của tao nhé. Tao ở miền Nam, dân Sài Gòn sống nhỏ giờ ở đây. Nhà mặt tiền, nên cái nghiệp ông bà già xưa giờ là làm ăn kinh doanh, buôn bán. Nói chung nhà thì lớn, nhưng lại hơi cũ 1 chút, do chi phí sửa chữa tốn kém, nên gia đình cũng chỉ cố gắng làm gói gém trong ngân sách của mình.

Gia đình vợ tao ko phải gốc Sài Gòn, ông già thì dân Miền Trung (Bình Định) bà già vợ thì người Nam. 2 Bác vào SG cũng từ tay trắng, bao năm bương chải thì giờ cũng có chút cơ ngơi tạm ổn. Như có 1 căn nhà & 1 mẫu đất ở Long An mới mua hồi trước dịch. Tính ra, ông già vợ cũng giỏi vì suốt ngày chỉ nghĩ đến chuyện đi làm, chăm sóc cho gia đình. Còn bà má vợ thì chỉ ở nhà nội trợ thôi.

Ban đầu quen, tao thấy cũng bình thường chẵng sao. Thế nhưng sau khi lấy vợ xong, tao thấy ổng bả có vẻ lên mặt với tao vì nghĩ gia đình họ đang hơn gia đình tao về điểm gì đấy. Xong một lần nhậu, ổng bả nói thẳng với tao như thế này : "Thôi bây giờ, con với vợ ráng mà tích cóp mua nhà mới đi. Chứ nhà ba mẹ không ổn đâu." Hoặc nếu có ở đó thì ráng mà để dành tiền, để mua lại nguyên căn đó luôn, sang sẽ tiền cho ae bạn dì, coi như mua đứt căn đấy. Hy vọng là ở con thôi. Chứ ba mẹ con thì làm lụm bạc cắt mà, sao mà nghĩ tới chuyện đó được." Nghe xong câu đó, tao khá buồn, nhưng vẫn phải giấu đi cảm xúc của mình. Tao ko buồn vì nghĩ mình nghèo hơn, tao buồn vì bản thân mình đã chọn sai gia đình, với cái suy nghĩ khá là nông cạn.

Tao nghĩ về ba mẹ mình. Thật sự là nếu nói về độ giàu thì ổng bả chưa giàu hơn ai đâu. Nhưng tao vẫn rất thương ba mẹ tao. Vì có bao nhiêu là lo hết cho con cái thôi. Thậm chí, tao còn nể ba tao ở chỗ là ổng từng là dân chơi một thời, lúc xưa làm ăn kinh doanh lớn, có cửa tiệm đàng hoàng giờ thì chỉ cho thuê kiếm tiền mỗi tháng thôi. Nghe người khác nói về cha mẹ mình như vậy, tao thật sự ko cam tâm.
bỏ ngoài tai đi mày, nếu mày còn thương vợ mày, còn nếu không thương bỏ mẹ đi
 
Giờ nghĩ lại tao thấy mình sai lầm vờ lờ ra trong việc quyết định lấy vợ. Tao năm nay 27 tuổi, mới lấy vợ hồi tháng 12 năm ngoái. Tới giờ ở chung với nhau đc 8 tháng trời rồi. Tao thấy lúc con quen, một tuần gặp nhau 1-2 bữa thế mà vui. Giờ ngày nào cũng gặp, rồi lớp nào ở chung mới thấy được tính cách của nhau. Rồi thấy được cái văn hóa của gia đình cũng khác nhau. Tao đang cảm giác mình đã chọn sai, nhưng giờ biết sao được mọi thứ đã xong xuôi rồi. Tao là người đàng hoàng, gia đình bên kia cũng vậy, nhưng giờ tao thấy hình như tao không thích nghi được cái văn hóa của gia đình bên vợ.

Đỉnh điểm của sự chán này là lần gần nhất tao ghé nhà chơi, ăn giỗ bên nội của vợ. Tao thì năm nay mới 27 xuân, khởi nghiệp thì chưa đâu, chỉ là nhân viên kinh doanh bình thường thôi, tháng 15 củ chưa hoa hồng. Thế mà ngồi nhậu tí, cả ông bà già vợ ai cũng khuyên răng bảo con ơi mua nhà đi, sắm chung cư đi, mua nhà ở xã hội đi, đi du lịch đi, rồi đẻ con đi,... Rồi bên đó còn bảo là ba mẹ tao kiếm tiền ít, làm ăn lấy bạc cắt thì sao mua nổi nhà. Tao nghe nghĩ cũng hơi buồn khi bên vợ nói vậy. Nhưng thôi, bỏ qua t ko giữ trong bụng làm gì.

Từ hôm ghé chơi bên đó về xong. Tao thấy hình như bản thân tao không hợp với gia đình và văn hóa bên đấy thì phải. Không phải tao tự ti về vật chất, tiền bạc. Nói thẳng ra một câu là nhà tao ở mặt tiền, đang cho thuê mấy 2 căn. Nên tao đéo gì phải tự ti cả.

Có thể chiều nay đi làm về, tao sẽ nói chuyện với ba mẹ tao về việc tao muốn ly hôn. Tính tao ít nói, nhưng đã quyết là phải làm tới nơi.
Người ta nói đúng với hoàn cảnh của m rồi ;))) cố gắng làm ăn giàu đi người ta khắc nói khác thôi ^^
 
Top