Suy cho cùng ai rồi cũng chỉ sống một lần trong đời ...

JoeBidenDC

Phó thường dân
United-States
Phải chăng đại dịch lâu quá làm cho con người ta cảm thấy suy nghĩ tiêu cực nhiều đúng ko các fen ?
Đang ngồi làm online tự nhiên thấy buồn buồn nên viết bài này. Mình năm nay 35 tuổi, đã có vợ con. Cảm giác cái tuổi chông chênh vãi , già thì cũng chưa quá già , nhưng cũng không còn nhiệt huyết của tuổi trẻ. Giàu thì cũng không quá giàu , nhưng cũng không để vợ con thiếu thốn gì. Nhưng mình cũng có những nặng trĩu ưu tư và tiếc nuối của tuổi trẻ.

Mình không thể đến được với người con gái mình yêu ở tuổi 25 do sự nghiệp chưa có, bố mẹ mình cũng không ưng bạn gái mình do hoàn cảnh bạn gái mình cũng khó khăn. Đó là một tiếc nuối ...

Mình cũng không có nhiều trải nghiệm yêu đương nhiều cho đến khi kết hôn ở tuổi 28. Vợ mình theo mẫu phụ nữ cổ điển, biết lo toan cho gia đình, nhưng mình vẫn cảm thấy có gì đó không đồng điệu ... Đó là một tiếc nuối
Khi mình đủ tài chính để có thể ra ở riêng, thì anh của mình đã ra ở riêng từ trước đó 3 năm. Bố mẹ mình mong muốn vợ chồng mình ở với bố mẹ vì tuổi già. Mình vì chữ hiếu thuận nên cũng đành từ bỏ ước mơ tự do có một gia đình riêng độc lập. Lúc mình chưa có sự nghiệp, bố mẹ nuôi dưỡng giúp đỡ mình rất nhiều, giờ đủ lông đủ cánh không lẽ lại bay đi. Vợ mình rất khéo nhưng chuyện mẹ chồng nàng dâu đôi khi cũng khó tránh khỏi, mình là người ở giữa đôi lúc mang tiếng bất hiếu vì bênh vợ, đôi khi lại phải tỏ ra nghiêm khắc dạy vợ cho mẹ vui lòng, cuộc sống đôi khi thật ngột ngạt ...

Đại dịch kéo dài không biết bao giờ kết thúc, ngày ngày nghe tin thời sự, đọc báo mạng thấy có bao nhiêu người đã ra đi vì covid thấy cuộc sống thật ngắn ngủi và chân quý. Mình đã từng chê phương tây vì lối sống ích kỷ không hiếu thuận cha mẹ, hay cái cách cha mẹ tống con ra khỏi nhà khi tròn 18t. Nhưng giờ mình thấy thấm lắm các fen ạ , phải chăng văn hóa Á Đông đã sai lầm ... Cái tôi của phương tây họ lớn thật sự, vì họ biết họ chỉ sống 1 lần trong đời, hãy sống thật ý nghĩa và ko có gì tiếc nuối ...

35 tuổi vẫn không thoát khỏi cái kén của cuộc đời ...
 
Phải chăng đại dịch lâu quá làm cho con người ta cảm thấy suy nghĩ tiêu cực nhiều đúng ko các fen ?
Đang ngồi làm online tự nhiên thấy buồn buồn nên viết bài này. Mình năm nay 35 tuổi, đã có vợ con. Cảm giác cái tuổi chông chênh vãi , già thì cũng chưa quá già , nhưng cũng không còn nhiệt huyết của tuổi trẻ. Giàu thì cũng không quá giàu , nhưng cũng không để vợ con thiếu thốn gì. Nhưng mình cũng có những nặng trĩu ưu tư và tiếc nuối của tuổi trẻ.

Mình không thể đến được với người con gái mình yêu ở tuổi 25 do sự nghiệp chưa có, bố mẹ mình cũng không ưng bạn gái mình do hoàn cảnh bạn gái mình cũng khó khăn. Đó là một tiếc nuối ...

Mình cũng không có nhiều trải nghiệm yêu đương nhiều cho đến khi kết hôn ở tuổi 28. Vợ mình theo mẫu phụ nữ cổ điển, biết lo toan cho gia đình, nhưng mình vẫn cảm thấy có gì đó không đồng điệu ... Đó là một tiếc nuối
Khi mình đủ tài chính để có thể ra ở riêng, thì anh của mình đã ra ở riêng từ trước đó 3 năm. Bố mẹ mình mong muốn vợ chồng mình ở với bố mẹ vì tuổi già. Mình vì chữ hiếu thuận nên cũng đành từ bỏ ước mơ tự do có một gia đình riêng độc lập. Lúc mình chưa có sự nghiệp, bố mẹ nuôi dưỡng giúp đỡ mình rất nhiều, giờ đủ lông đủ cánh không lẽ lại bay đi. Vợ mình rất khéo nhưng chuyện mẹ chồng nàng dâu đôi khi cũng khó tránh khỏi, mình là người ở giữa đôi lúc mang tiếng bất hiếu vì bênh vợ, đôi khi lại phải tỏ ra nghiêm khắc dạy vợ cho mẹ vui lòng, cuộc sống đôi khi thật ngột ngạt ...

Đại dịch kéo dài không biết bao giờ kết thúc, ngày ngày nghe tin thời sự, đọc báo mạng thấy có bao nhiêu người đã ra đi vì covid thấy cuộc sống thật ngắn ngủi và chân quý. Mình đã từng chê phương tây vì lối sống ích kỷ không hiếu thuận cha mẹ, hay cái cách cha mẹ tống con ra khỏi nhà khi tròn 18t. Nhưng giờ mình thấy thấm lắm các fen ạ , phải chăng văn hóa Á Đông đã sai lầm ... Cái tôi của phương tây họ lớn thật sự, vì họ biết họ chỉ sống 1 lần trong đời, hãy sống thật ý nghĩa và ko có gì tiếc nuối ...

35 tuổi vẫn không thoát khỏi cái kén của cuộc đời ...
Anh hãy đọc, sống có một lần, hãy chọn cách mình sống và vì bản thân mình một tí:

Cuộc đời quá dài, đừng chết ở năm 2x bạn nhé.

22 tuổi, bạn tốt nghiệp đại học, vì chuyên ngành của bạn không dễ tìm việc, mấy năm đầu bạn phải chạy xe ôm, giao hàng nhanh.

24 tuổi, bạn tìm được việc làm, công việc tiền lương cũng không cao, còn thường xuyên phải tăng ca đến tận đêm khuya.

30 tuổi, bạn kết hôn, đối tượng do bà mối giới thiệu, cha mẹ hỏi bạn có thích cô gái ấy không, bạn gật đại: "thích ạ."

33 tuổi, sức khỏe bạn càng ngày càng kém đi, tăng ca càng ngày càng ít, tốc độ thăng tiến cũng càng ngày càng chậm. Cô vợ được thiên hạ ban cho kia nói với bạn: "con gái mình sắp lên mẫu giáo, song ngữ một tháng 6 triệu." Bạn nhíu mày, cô ấy không chịu được nữa, "con anh Lộc, một tháng 12 triệu kìa!" "anh đã như vậy, anh muốn con anh cũng thất bại sao?!" bạn im lặng, trở về phòng đưa vợ 12 triệu, tiền ấy bạn tính sinh nhật tự thưởng cho mình bộ máy tính mới.

36 tuổi, con vào lớp 1. Thầy nói năm lớp một rất quan trọng, bạn cười nói, vâng vâng vâng, xin thầy quan tâm cháu dùm em, thầy thấy bạn chưa hiểu, chỉ cho bạn đường sáng: "phụ đạo một tháng khoảng.v..v." năm lớp sáu, cô nói cấp hai rất quan trọng, bạn cười nói:"vâng vâng vâng, em đang tính lên đóng tiền học thêm cho cháu."

Có một ngày về đến nhà, con bé nói với bạn: "ba, con muốn học piano".

Dù bạn không còn phân vân nữa, câu "ba hiện tại mua không nổi" những tháng năm này bạn đã nói nhiều, nhưng lần này vẫn không thể nói nên lời.

cũng may con gái tương đối hiểu chuyện, bé nói: "không sao đâu ba, không được thì con học guitar cũng tốt." Bạn nhìn con gái ngoan, thấy vui vui trong lòng.

46 tuổi, con gái học phổ thông ở một trường không tồi lắm.

một ngày nọ, bạn đang họp, nhận được điện thoại của giáo viên, trong điện thoại nói con bạn đánh nhau ở trường, mời phụ huynh lên trường giải quyết. Bạn rụt rè xin cấp trên kém hơn bạn 5 tuổi cho nghỉ, tới trường lại bị thầy dạy dỗ một trận, "anh làm phụ huynh mà không biết dạy con", bạn cười cười, vâng vâng vâng.

49 tuổi, con gái lên đại học.

Chuyên môn con học, bạn nhìn vào chẳng hiểu gì. Bạn chỉ biết là công việc chắc chắn không dễ tìm, mà học phí lại cực cao.

một đêm nọ, bạn say khướt, về nói chuyện với con. Bạn nói những lời mà bạn từng rất ghét, "phải vì công việc sau này mà nghĩ, chọn nghề nào hot, đừng làm theo ý con nữa."

Bạn và con từ nói chuyện thành cãi lộn. Bạn phát hiện bạn già rồi, không cãi lại con gái nữa. Bạn nói không lại con bé, chỉ có thể hét: "tao là ba của mày đó!"

con bé nhìn bạn, biết có tranh luận thế nào cũng vô ích, bạn không muốn nghe nữa. Khi con bé về phòng, bạn nghe vọng lại một câu: "con không muốn sống giống như ba."

Bạn không biết sao lại ngồi khóc, 50 tuổi đầu ngồi khóc.

chắc là do rượu cay quá, có phải không?

chắc là do rượu cay quá rồi.

55 tuổi, con gái đi làm, dường như đã cảm thông với bạn một chút. 56 tuổi, con gái kết hôn.

bạn hỏi con có thích cậu trai kia không. Con bé quả quyết: "thích ạ." Bạn rất vui mừng.

60 tuổi, vất vả cả một đời, bạn muốn đi du lịch một chút.

Nửa kia đã bên bạn 30 năm qua, nhưng bạn vẫn thế thích cô ấy hay không cũng không rõ.

Bạn và cô ấy bắt đầu tính đường đi du lịch. Đã nhiều năm như vậy, cả hai vẫn bất đồng, vẫn cãi nhau. Rồi đâu cũng vào đấy, tất cả đã chuẩn bị xong, thì con gái nói: "ba má, chúng con bận rộn quá, giúp chúng con trông con nha?". Bạn rút vé máy bay, lại về như 30 năm trước.

70 tuổi, con của con gái cũng đã khá lớn, không cần mỗi ngày trông nom nữa. Bạn quyết định nói:"nhất định phải đi chơi một chuyến." Thế nhưng cây gậy trong tay chỉ có thể giúp bạn đi xuống vườn hoa dưới lầu mà thôi.

73 tuổi, bạn nằm trên giường bệnh viện, tỉnh lại sau hôn mê, xung quanh đầy người, bạn mơ mơ màng màng trông thấy bác sĩ lắc đầu, người chung quanh thần sắc trang nghiêm.

Bạn nhận ra, bạn sắp chết rồi.

bạn không có chút sợ hãi.

bạn đột nhiên tự hỏi,

ta thực ra đã chết từ lúc nào?

bạn nhớ đến hôn lễ năm 30 tuổi,

hóa ra, lúc đó, bạn đã chết rồi.

Trước lúc lâm chung 3 giây, 73 năm cuộc đời bạn tua ngược lại về trước, 1 giây, 2 giây trôi qua, mặt bạn không chút cảm xúc.

Giây thứ 3, bạn đột nhiên cười.

Đó là năm 15 tuổi, bạn trông thấy một cậu bé đang ngậm một ổ bánh mì, đeo cặp đi theo một đám học sinh khác. Cậu bé ấy đi qua ban công cô bé nhà bên, hướng mắt nhìn về phía cửa sổ.

Đó là cô bé mà bạn thầm thương năm 15 tuổi,

Bạn nghĩ không ra nàng trông như thế nào, bạn cố gắng nhớ lại.

3 giây trôi qua, người bên cạnh đột nhiên gào khóc, bạn rơi vào màn đêm không hay biết gì nữa.
 
Anh hãy đọc, sống có một lần, hãy chọn cách mình sống và vì bản thân mình một tí:

Cuộc đời quá dài, đừng chết ở năm 2x bạn nhé.

22 tuổi, bạn tốt nghiệp đại học, vì chuyên ngành của bạn không dễ tìm việc, mấy năm đầu bạn phải chạy xe ôm, giao hàng nhanh.

24 tuổi, bạn tìm được việc làm, công việc tiền lương cũng không cao, còn thường xuyên phải tăng ca đến tận đêm khuya.

30 tuổi, bạn kết hôn, đối tượng do bà mối giới thiệu, cha mẹ hỏi bạn có thích cô gái ấy không, bạn gật đại: "thích ạ."

33 tuổi, sức khỏe bạn càng ngày càng kém đi, tăng ca càng ngày càng ít, tốc độ thăng tiến cũng càng ngày càng chậm. Cô vợ được thiên hạ ban cho kia nói với bạn: "con gái mình sắp lên mẫu giáo, song ngữ một tháng 6 triệu." Bạn nhíu mày, cô ấy không chịu được nữa, "con anh Lộc, một tháng 12 triệu kìa!" "anh đã như vậy, anh muốn con anh cũng thất bại sao?!" bạn im lặng, trở về phòng đưa vợ 12 triệu, tiền ấy bạn tính sinh nhật tự thưởng cho mình bộ máy tính mới.

36 tuổi, con vào lớp 1. Thầy nói năm lớp một rất quan trọng, bạn cười nói, vâng vâng vâng, xin thầy quan tâm cháu dùm em, thầy thấy bạn chưa hiểu, chỉ cho bạn đường sáng: "phụ đạo một tháng khoảng.v..v." năm lớp sáu, cô nói cấp hai rất quan trọng, bạn cười nói:"vâng vâng vâng, em đang tính lên đóng tiền học thêm cho cháu."

Có một ngày về đến nhà, con bé nói với bạn: "ba, con muốn học piano".

Dù bạn không còn phân vân nữa, câu "ba hiện tại mua không nổi" những tháng năm này bạn đã nói nhiều, nhưng lần này vẫn không thể nói nên lời.

cũng may con gái tương đối hiểu chuyện, bé nói: "không sao đâu ba, không được thì con học guitar cũng tốt." Bạn nhìn con gái ngoan, thấy vui vui trong lòng.

46 tuổi, con gái học phổ thông ở một trường không tồi lắm.

một ngày nọ, bạn đang họp, nhận được điện thoại của giáo viên, trong điện thoại nói con bạn đánh nhau ở trường, mời phụ huynh lên trường giải quyết. Bạn rụt rè xin cấp trên kém hơn bạn 5 tuổi cho nghỉ, tới trường lại bị thầy dạy dỗ một trận, "anh làm phụ huynh mà không biết dạy con", bạn cười cười, vâng vâng vâng.

49 tuổi, con gái lên đại học.

Chuyên môn con học, bạn nhìn vào chẳng hiểu gì. Bạn chỉ biết là công việc chắc chắn không dễ tìm, mà học phí lại cực cao.

một đêm nọ, bạn say khướt, về nói chuyện với con. Bạn nói những lời mà bạn từng rất ghét, "phải vì công việc sau này mà nghĩ, chọn nghề nào hot, đừng làm theo ý con nữa."

Bạn và con từ nói chuyện thành cãi lộn. Bạn phát hiện bạn già rồi, không cãi lại con gái nữa. Bạn nói không lại con bé, chỉ có thể hét: "tao là ba của mày đó!"

con bé nhìn bạn, biết có tranh luận thế nào cũng vô ích, bạn không muốn nghe nữa. Khi con bé về phòng, bạn nghe vọng lại một câu: "con không muốn sống giống như ba."

Bạn không biết sao lại ngồi khóc, 50 tuổi đầu ngồi khóc.

chắc là do rượu cay quá, có phải không?

chắc là do rượu cay quá rồi.

55 tuổi, con gái đi làm, dường như đã cảm thông với bạn một chút. 56 tuổi, con gái kết hôn.

bạn hỏi con có thích cậu trai kia không. Con bé quả quyết: "thích ạ." Bạn rất vui mừng.

60 tuổi, vất vả cả một đời, bạn muốn đi du lịch một chút.

Nửa kia đã bên bạn 30 năm qua, nhưng bạn vẫn thế thích cô ấy hay không cũng không rõ.

Bạn và cô ấy bắt đầu tính đường đi du lịch. Đã nhiều năm như vậy, cả hai vẫn bất đồng, vẫn cãi nhau. Rồi đâu cũng vào đấy, tất cả đã chuẩn bị xong, thì con gái nói: "ba má, chúng con bận rộn quá, giúp chúng con trông con nha?". Bạn rút vé máy bay, lại về như 30 năm trước.

70 tuổi, con của con gái cũng đã khá lớn, không cần mỗi ngày trông nom nữa. Bạn quyết định nói:"nhất định phải đi chơi một chuyến." Thế nhưng cây gậy trong tay chỉ có thể giúp bạn đi xuống vườn hoa dưới lầu mà thôi.

73 tuổi, bạn nằm trên giường bệnh viện, tỉnh lại sau hôn mê, xung quanh đầy người, bạn mơ mơ màng màng trông thấy bác sĩ lắc đầu, người chung quanh thần sắc trang nghiêm.

Bạn nhận ra, bạn sắp chết rồi.

bạn không có chút sợ hãi.

bạn đột nhiên tự hỏi,

ta thực ra đã chết từ lúc nào?

bạn nhớ đến hôn lễ năm 30 tuổi,

hóa ra, lúc đó, bạn đã chết rồi.

Trước lúc lâm chung 3 giây, 73 năm cuộc đời bạn tua ngược lại về trước, 1 giây, 2 giây trôi qua, mặt bạn không chút cảm xúc.

Giây thứ 3, bạn đột nhiên cười.

Đó là năm 15 tuổi, bạn trông thấy một cậu bé đang ngậm một ổ bánh mì, đeo cặp đi theo một đám học sinh khác. Cậu bé ấy đi qua ban công cô bé nhà bên, hướng mắt nhìn về phía cửa sổ.

Đó là cô bé mà bạn thầm thương năm 15 tuổi,

Bạn nghĩ không ra nàng trông như thế nào, bạn cố gắng nhớ lại.

3 giây trôi qua, người bên cạnh đột nhiên gào khóc, bạn rơi vào màn đêm không hay biết gì nữa.
Cuộc đời loser
 
Bời vì thế nên phải làm giàu và làm chủ thời gian của bản thân , làm cv mình thích và chơi như mình muốn .
 
Có 1 câu nói tôi thấy rất đúng: "Không có 1 điều nào trên đời là hoàn hảo. Việc chúng ta theo đuổi sự hoàn hảo là phi thực tế. Nên bạn phải chấp nhận mọi sự lựa chọn của mình cho dù có nuối tiếc, bởi vì bất cứ bạn chọn lựa gì cũng đều không hoàn hảo. Thực sự thì không có cái gọi là hoàn hảo cả."
Tôi ngẫm lại thấy nó rất chí lí.
Bạn thử ngẫm xem, biết đâu bạn không còn cảm thấy day dứt bởi sự nuối tiếc.
Suy cho cùng thì bạn có chọn cái gì thì sau này cũng phải nuối tiếc không ít thì nhiều.
 
Bời vì thế nên phải làm giàu và làm chủ thời gian của bản thân , làm cv mình thích và chơi như mình muốn .
cần gì giàu mà mới có thời gian, làm công cũng được vậy. Nói chung sống phải biết đủ là được. Làm công 10-12 tiếng không có thời gian là phải rồi, làm 6 tiếng thôi, lương đủ sống được rồi. Đợi giàu thì biết khi nào giàu? Chưa giàu thì đã già
 
Tao thì luôn nghĩ rằng mọi sự không hoàn hảo nó đến với mình là đương nhiên vì mình đang ở trần gian. Còn cái gì cũng như ý đó chỉ có trên thiên đường đó là lúc chết.
 
Chê ngu quá nhỉ, nhưng nói chung cũng tùy từng đứa con, có đứa nên đuối, có đứa thì phải lo cho đủ,
 
Vợ thì vất vả chăm con, ông thì vểnh dái lên lướt xàm, tiếc nuối cái đầu buồi.
Đôi khi có những thằng sướng quá lại không chịu được, ông nào vợ con ổn, có ít tiền rồi cũng lại đi húp phở cả, phải mất đi, họ mới thấy tiếc nuối
 
Có 1 câu nói tôi thấy rất đúng: "Không có 1 điều nào trên đời là hoàn hảo. Việc chúng ta theo đuổi sự hoàn hảo là phi thực tế. Nên bạn phải chấp nhận mọi sự lựa chọn của mình cho dù có nuối tiếc, bởi vì bất cứ bạn chọn lựa gì cũng đều không hoàn hảo. Thực sự thì không có cái gọi là hoàn hảo cả."
Tôi ngẫm lại thấy nó rất chí lí.
Bạn thử ngẫm xem, biết đâu bạn không còn cảm thấy day dứt bởi sự nuối tiếc.
Suy cho cùng thì bạn có chọn cái gì thì sau này cũng phải nuối tiếc không ít thì nhiều.
Như tao thì trước khi lựa chọn đều phải cố vắt não suy nghĩ hết khả năng tại thời điểm đó thì sau này có sai cũng đỡ hối hận thêm, còn là người thì còn sai, sai ít hay nhiều hay sai cả đời mà thôi. Đến h thì tao chả tiếc nuối mấy cuộc đời tao
 
Thằng lol thớt cóp bài bên voz qua đây làm cc gì vậy. Tao cũng là vozer nhưng sang bên đây kiếm điều mới mẻ chứ đéo phải tâm sự loser ướt át như vầy.
 
cần gì giàu mà mới có thời gian, làm công cũng được vậy. Nói chung sống phải biết đủ là được. Làm công 10-12 tiếng không có thời gian là phải rồi, làm 6 tiếng thôi, lương đủ sống được rồi. Đợi giàu thì biết khi nào giàu? Chưa giàu thì đã già
Tml nói đúng tao vodka.
 
Phải chăng đại dịch lâu quá làm cho con người ta cảm thấy suy nghĩ tiêu cực nhiều đúng ko các fen ?
Đang ngồi làm online tự nhiên thấy buồn buồn nên viết bài này. Mình năm nay 35 tuổi, đã có vợ con. Cảm giác cái tuổi chông chênh vãi , già thì cũng chưa quá già , nhưng cũng không còn nhiệt huyết của tuổi trẻ. Giàu thì cũng không quá giàu , nhưng cũng không để vợ con thiếu thốn gì. Nhưng mình cũng có những nặng trĩu ưu tư và tiếc nuối của tuổi trẻ.

Mình không thể đến được với người con gái mình yêu ở tuổi 25 do sự nghiệp chưa có, bố mẹ mình cũng không ưng bạn gái mình do hoàn cảnh bạn gái mình cũng khó khăn. Đó là một tiếc nuối ...

Mình cũng không có nhiều trải nghiệm yêu đương nhiều cho đến khi kết hôn ở tuổi 28. Vợ mình theo mẫu phụ nữ cổ điển, biết lo toan cho gia đình, nhưng mình vẫn cảm thấy có gì đó không đồng điệu ... Đó là một tiếc nuối
Khi mình đủ tài chính để có thể ra ở riêng, thì anh của mình đã ra ở riêng từ trước đó 3 năm. Bố mẹ mình mong muốn vợ chồng mình ở với bố mẹ vì tuổi già. Mình vì chữ hiếu thuận nên cũng đành từ bỏ ước mơ tự do có một gia đình riêng độc lập. Lúc mình chưa có sự nghiệp, bố mẹ nuôi dưỡng giúp đỡ mình rất nhiều, giờ đủ lông đủ cánh không lẽ lại bay đi. Vợ mình rất khéo nhưng chuyện mẹ chồng nàng dâu đôi khi cũng khó tránh khỏi, mình là người ở giữa đôi lúc mang tiếng bất hiếu vì bênh vợ, đôi khi lại phải tỏ ra nghiêm khắc dạy vợ cho mẹ vui lòng, cuộc sống đôi khi thật ngột ngạt ...

Đại dịch kéo dài không biết bao giờ kết thúc, ngày ngày nghe tin thời sự, đọc báo mạng thấy có bao nhiêu người đã ra đi vì covid thấy cuộc sống thật ngắn ngủi và chân quý. Mình đã từng chê phương tây vì lối sống ích kỷ không hiếu thuận cha mẹ, hay cái cách cha mẹ tống con ra khỏi nhà khi tròn 18t. Nhưng giờ mình thấy thấm lắm các fen ạ , phải chăng văn hóa Á Đông đã sai lầm ... Cái tôi của phương tây họ lớn thật sự, vì họ biết họ chỉ sống 1 lần trong đời, hãy sống thật ý nghĩa và ko có gì tiếc nuối ...

35 tuổi vẫn không thoát khỏi cái kén của cuộc đời ...
t thấy văn hoá phương tây vậy mà hay, con cái trưởng thành là có thể tự lập ít khi phụ thuộc cha mẹ nên tụi nó rất độc lập. Còn văn hoá VN thì thương con sợ con khổ nên nhiều khi già hết rồi vẫn phải sống phụ thuộc cha mẹ. Ví dụ như t 37t rồi vẫn sống với cha mẹ mới vl:too_sad:
 
mọi thứu đều do mày lựa chọn sao lại cứ đi đổ thừa thế mai fen.
Thích cái gì cứ làm cái đó lựa chọn bất cứ cài j trên đời này đều đi kèm cái giá của nó.
Nên hạnh phúc hay tự dối lòng động viên tinh thần của mình bằng sự lạc quan " vô bờ bến" thì mới sống hạnh phúc được.
 
Bời vì thế nên phải làm giàu và làm chủ thời gian của bản thân , làm cv mình thích và chơi như mình muốn .
Đa số những người làm giàu tự thân đều sml cho đến khi họ thành công + uỷ thác quản lí cho cấp dưới hoặc chuyển sang nhà đầu tư. Chứ khái niệm làm chủ thời gian: công việc + gia đình + bản thân khó gấp vạn lần việc làm giàu. T thấy nhiều người giàu mà khổ vler ra.
 
Top