Có một thời ta cũng biết yêu......

Di Di

Thần điêu đại bịp
Có một thời ta cũng biết yêu....

Lâu quá không lên Xam, lạ lẫm ghê. Do đại dịch mà các bạn tan tác, hay gối mỏi chân chùn, tinh lực dành hết cho mấy em sau những ngày giãn cách mà anh em chiến hữu bạn bè chém gió Di cũng chẳng thấy một ai. Nay tiết trời lành lạnh, hanh khô thấy nao cả lòng, đọc lại mật thư, lại thấy có câu chuyện đã từng gửi tặng một người. Di post lại để mọi người cùng đọc. Để nhớ ,thanh xuân cũng từng có một thời ngông cuồng như thế. Vẫn như trước, topic không phân biệt vùng miền, còm vui thoải mái, chửi nhau thì xin mời next cho nước nó trong,
OK không ?
Chúc mọi người một mùa đông ấm áp, bình yên và no đụ.ahihi!!!

Chap 1 : Quyên!

Hà Nội sáng nay đẹp quá!

Gió heo may đầu đông mới về, thổi hết đi cái nồm ẩm đêm hôm trước, nhẹ nhàng ve vuốt cơ thể như nàng thơ cuối thu đang yêu quá độ. Thời tiết này mà cùng nhau tản bộ leo đồi ngắm suối thì chẳng tiên cảnh gì cho bằng, nghĩ thôi đã thấy muốn nắm tay người ta để đi đến chân trời góc biển rồi.

Màn hình sáng lên báo tin nhắn đến:
- Bạn xinh ơi, cà phê đi, trời đẹp quá! Lễ hôm vừa rồi có đi đâu không?

Hóa ra là đứa bạn hồi cấp ba, tao rep lại:

- Chả đi đâu, đông người lắm. Chả hiểu sao mọi người cứ thích đi vào lễ nhỉ, vừa ngột ngạt lại như ăn cướp ấy. Tao thích được hưởng thụ cơ,

- Đi chơi vào đại lễ là có không khí, ai chả được nghỉ.À, Hôm qua anh NY gọi điện bảo về ngoại đi,tao cũng muốn lắm mà đang giận, nên tao chả nói gì. Kệ!

- Sao tao nghe nói lũ nhà báo nhà văn chúng mày yêu nhân văn lắm, giận dỗi cl à? Sao giận?

Nó có vẻ tự ái, cái tính này con bé đó giống hệt tao :

- Tự ý tặng quà không hỏi, tao không vui. Cái gì ko hợp với sở thích của minh thì thấy nó ko ra làm sao!

- Có tấm lòng là được rồi. Cả một thành ý đấy.

- Hâm. Thành ý nhưng họ quên là quan trọng là có hợp hay ko chứ? Người với người cũng vậy. Quan trọng là phù hợp hay ko!

....DM. Nó nói đến câu ấy. Tự nhiên giật mìnn, đôi khi chỉ là nói chuyện vài câu bình thường lại khiến người ta nhận ra vô số điều ý nghĩa. Chính những câu giác ngộ bất thình lình ấy cũng đã từng làm tao thay đổi nhiều quyết định ở ngay khúc cua. Rất may mắn đều là những cái quyết nhanh đều đúng cả, nhiều lúc nghĩ nát nước lại chẳng bằng suy nghĩ lóe ra trong đầu lúc ấy. Tao gọi là giác ngộ. Tuy nhiên đó là trường hợp đúng, còn sai thì cũng dulon cả.

Cái con bé này,sau bao năm tháng được đếm bằng con số hàng chục, nó vẫn gọi cái TML đó là anh người yêu. Chuyện xưa như Naponeon đi đánh trận chỉ mặc quần sịp mà vẫn còn để vương vấn đến giờ. Chúng nó trước đây yêu nhau, giờ vẫn yêu nhau, chỉ đơn giản là không phù hợp, nên cứ mãi đứng bên lề cuộc đời nhau. Ái tình là gì mà nhân gian sao sầu đau đắm đuối....

Nó, ngày xưa đẹp nức tiếng của vùng. Cái thời là tao chưa kịp dậy thì nó đã đẹp như một con công . Da trắng, môi đỏ, phổng phao và học văn siêu việt nhất khối. Hai đứa chơi với nhau, đi bên nhau mà như tranh đả kích. Một đứa dịu dàng,đằm thắm tròn to như hoa hồng tràn đầy nhựa sống , còn một đứa ngổ ngáo, bất cần và xấu khuynh đảo cả thành quách. Ấy nhưng xấu cũng có chất của xấu,tao cực uy tín, chỉ cần nó nói đi với tao, bố mẹ nó ko giá nào không ừ.

Hoa đẹp cho người ta hái, gái đẹp cho người ta mê, nó được nhiều anh săn đón,yêu thương, cơ mà nó lại đớp thính của Hùng, một thằng mất dạy nhất trường. Biết bao người ngao ngán kiểu hoa nhài cắm bãi phân trâu, tất nhiên là nói bé, chứ nói to, đến tai thằng Hùng là mai vỡ mẹ nó alo rồi chứ ở đây mà mơ hót thành tiếng của họa mi.Vì yêu Hùng mà rất nhiều phiền toái đã xảy ra, đúng là tuổi trẻ ai cũng có một thời ngông cuồng....

Hôm đó, không thấy nó đi học, cũng không có giấy phép , tao đã thấy lo lo. Học được nửa buổi, nhận được mật chỉ vẻn vẹn 4 chữ trong tờ giấy gấp àm tư " Về nhà với tao" là tao đã thót tim rồi. Tao chỉ kịp viết giấy cho ông anh học cùng lớp là" Quyên có biến, em về trước"rồi ù té xin phép cô đi vệ sinh rồi lao ra cổng trường . Nhìn thấy nó, mắt trũng sâu, đầu tóc rũ rượu, tờm tạc như bão đánh, đứng bất cần chờ tao, chưa kịp hỏi thì nó đã ngước mắt lên nhìn tao, cái tia nhìn lạnh tóc gáy:

" Đêm qua tao không về nhà".

Tao nghe như sấm nổ, một đứa con gái xinh và ngoan nhất trường lại đang học lớp điểm, có danh sách đi thi thành phố , rất gia giáo và nổi tiếng kiêu sa, đi đéo đâu mà cả đêm không về nhà. Tao shock suýt khụy chân xuống, thế là chết mẹ mày rồi con ơi, giờ về đối mặt với ông bà già mày làm sao. Cũng chẳng hỏi nó là nó đi đâu, trong đầu tao đủ tình huống để bao biện cho nó. Ruột rối như tơ vò, nhưng thề nhé, cái bản mặt tao nó câng câng ra ấy,khác hẳn tâm trạng. Tao liếc xéo nó một cái rồi nói như ra lệnh " Về"

Cả quãng đường không đứa nào nói với đứa nào một câu, đôi khi là bạn, chỉ cần nhìn đã đủ hiểu, đâu cần dài dòng. Bọn tao bước vào nhà,nhìn ông bô ngồi trên ghế, đống thuốc lá chất đầy gạt tàn là bọn tao hiểu cả đêm ông không ngủ. Còn bà bô, mắt thâm như gấu trúc,da tái nhợt, đang ngồi góc nhà như kẻ mất hồn, thấy nó về, bà nhảy sổ ra, bù lu bù loa:

-Con giặc giời, mày đi đâu cả đêm qua. Có việc gì thì mày mở mồm ra, mày bỏ đi đâu đấy, mày định giết tao à?

- Nó đi với con!
Tao lắp bắp

- Không, con đi với anh C....

mẹ nó há hốc mồm như trúng phong
-... Nhưng không xảy ra chuyện gì cả. Chỉ là giận bố mẹ quá, con mới....

Bố nó gầm lên :

- Cút, cút khỏi nhà tao, nhà tao không có loại con gái mất nết như mày. Còn con này nữa( chỉ vào tao) chơi với bạn mà không biết khuyên bạn, cũng cút nốt đi.

Dứt lời, ông ấy tiến đến, vả nó một cái nổ đom đóm mắt, máu nó tứa ra từ miệng. Mắt nó vằn lên sự phản kháng. Lấy tay quệt máu ở mép, nó chạy luôn ra cái giếng dưới sân, toan đâm đầu xuống đó. Nhưng thằng anh tao nhảy bờ rào qua rồi kéo giật lại. Hóa ra mấy thằng bạn cùng lớp thấy tao đi cũng đoán có việc xáu, đều là bạn thân nên chúng nó cũng đi theo bọn tao về nhà. Ngoài đầu ngõ xôn xao tiếng người...

Mẹ nó hoảng quá,chỉ kịp hét lên là "" không được"" rồi sợ mà ngất luôn, vì bà có tiền sử bệnh tim. Bố nó tái mặt, đứng run cầm cập, đỡ lấy mẹ bế vào trong nhà. Q nó thấy vậy lại chạy bổ đến bên mẹ, nước mắt đầm đìa, xoa cao xoa dầu rồi khóc nức nở. Mẹ tỉnh, hai đứa đi ra ngoài phòng khách, rồi nó quỳ xuống, tao cũng nào dám đứng thẳng lưng, cũng quỳ cùng nó....Thoáng nhìn ra ngoài, thấy thằng NY nó đứng thểu não như một con chó chết. Trong lòng tao lầm bầm chửi " DCM, thằng hèn.....

( Tubi con ti niu.....)
IMG_20211022_104019.jpg
 
Sửa lần cuối:
Đổi tiêu đề thành "một thời ta đã yêu" nghe hay hơn. Vì yêu là bản năng của muôn loài
 
thật ra thời nào ta cũng biết yêu. Chỉ khác thay vì yêu người mà ta quay về yêu bản thân mình
 
Có một thời ta cũng biết yêu....

Lâu quá không lên Xam, lạ lẫm ghê. Do đại dịch mà các bạn tan tác, hay gối mỏi chân chùn, tinh lực dành hết cho mấy em sau những ngày giãn cách mà anh em chiến hữu bạn bè chém gió Di cũng chẳng thấy một ai. Nay tiết trời lành lạnh, hanh khô thấy nao cả lòng, đọc lại mật thư, lại thấy có câu chuyện đã từng gửi tặng một người. Di post lại để mọi người cùng đọc. Để nhớ ,thanh xuân cũng từng có một thời ngông cuồng như thế. Vẫn như trước, topic không phân biệt vùng miền, còm vui thoải mái, chửi nhau thì xin mời next cho nước nó trong,
OK không ?
Chúc mọi người một mùa đông ấm áp, bình yên và no đụ.ahihi!!!

Chap 1 : Quyên!

Hà Nội sáng nay đẹp quá!

Gió heo may đầu đông mới về, thổi hết đi cái nồm ẩm đêm hôm trước, nhẹ nhàng ve vuốt cơ thể như nàng thơ cuối thu đang yêu quá độ. Thời tiết này mà cùng nhau tản bộ leo đồi ngắm suối thì chẳng tiên cảnh gì cho bằng, nghĩ thôi đã thấy muốn nắm tay người ta để đi đến chân trời góc biển rồi.

Màn hình sáng lên báo tin nhắn đến:
- Bạn xinh ơi, cà phê đi, trời đẹp quá! Lễ hôm vừa rồi có đi đâu không?

Hóa ra là đứa bạn hồi cấp ba, tao rep lại:

- Chả đi đâu, đông người lắm. Chả hiểu sao mọi người cứ thích đi vào lễ nhỉ, vừa ngột ngạt lại như ăn cướp ấy. Tao thích được hưởng thụ cơ,

- Đi chơi vào đại lễ là có không khí, ai chả được nghỉ.À, Hôm qua anh NY gọi điện bảo về ngoại đi,tao cũng muốn lắm mà đang giận, nên tao chả nói gì. Kệ!

- Sao tao nghe nói lũ nhà báo nhà văn chúng mày yêu nhân văn lắm, giận dỗi cl à? Sao giận?

Nó có vẻ tự ái, cái tính này con bé đó giống hệt tao :

- Tự ý tặng quà không hỏi, tao không vui. Cái gì ko hợp với sở thích của minh thì thấy nó ko ra làm sao!

- Có tấm lòng là được rồi. Cả một thành ý đấy.

- Hâm. Thành ý nhưng họ quên là quan trọng là có hợp hay ko chứ? Người với người cũng vậy. Quan trọng là phù hợp hay ko!

....DM. Nó nói đến câu ấy. Tự nhiên giật mìnn, đôi khi chỉ là nói chuyện vài câu bình thường lại khiến người ta nhận ra vô số điều ý nghĩa. Chính những câu giác ngộ bất thình lình ấy cũng đã từng làm tao thay đổi nhiều quyết định ở ngay khúc cua. Rất may mắn đều là những cái quyết nhanh đều đúng cả, nhiều lúc nghĩ nát nước lại chẳng bằng suy nghĩ lóe ra trong đầu lúc ấy. Tao gọi là giác ngộ. Tuy nhiên đó là trường hợp đúng, còn sai thì cũng dulon cả.

Cái con bé này,sau bao năm tháng được đếm bằng con số hàng chục, nó vẫn gọi cái TML đó là anh người yêu. Chuyện xưa như Naponeon đi đánh trận chỉ mặc quần sịp mà vẫn còn để vương vấn đến giờ. Chúng nó trước đây yêu nhau, giờ vẫn yêu nhau, chỉ đơn giản là không phù hợp, nên cứ mãi đứng bên lề cuộc đời nhau. Ái tình là gì mà nhân gian sao sầu đau đắm đuối....

Nó, ngày xưa đẹp nức tiếng của vùng. Cái thời là tao chưa kịp dậy thì nó đã đẹp như một con công . Da trắng, môi đỏ, phổng phao và học văn siêu việt nhất khối. Hai đứa chơi với nhau, đi bên nhau mà như tranh đả kích. Một đứa dịu dàng,đằm thắm tròn to như hoa hồng tràn đầy nhựa sống , còn một đứa ngổ ngáo, bất cần và xấu khuynh đảo cả thành quách. Ấy nhưng xấu cũng có chất của xấu,tao cực uy tín, chỉ cần nó nói đi với tao, bố mẹ nó ko giá nào không ừ.

Hoa đẹp cho người ta hái, gái đẹp cho người ta mê, nó được nhiều anh săn đón,yêu thương, cơ mà nó lại đớp thính của Hùng, một thằng mất dạy nhất trường. Biết bao người ngao ngán kiểu hoa nhài cắm bãi phân trâu, tất nhiên là nói bé, chứ nói to, đến tai thằng Hùng là mai vỡ mẹ nó alo rồi chứ ở đây mà mơ hót thành tiếng của họa mi.Vì yêu Hùng mà rất nhiều phiền toái đã xảy ra, đúng là tuổi trẻ ai cũng có một thời ngông cuồng....

Hôm đó, không thấy nó đi học, cũng không có giấy phép , tao đã thấy lo lo. Học được nửa buổi, nhận được mật chỉ vẻn vẹn 4 chữ trong tờ giấy gấp àm tư " Về nhà với tao" là tao đã thót tim rồi. Tao chỉ kịp viết giấy cho ông anh học cùng lớp là" Quyên có biến, em về trước"rồi ù té xin phép cô đi vệ sinh rồi lao ra cổng trường . Nhìn thấy nó, mắt trũng sâu, đầu tóc rũ rượu, tờm tạc như bão đánh, đứng bất cần chờ tao, chưa kịp hỏi thì nó đã ngước mắt lên nhìn tao, cái tia nhìn lạnh tóc gáy:

" Đêm qua tao không về nhà".

Tao nghe như sấm nổ, một đứa con gái xinh và ngoan nhất trường lại đang học lớp điểm, có danh sách đi thi thành phố , rất gia giáo và nổi tiếng kiêu sa, đi đéo đâu mà cả đêm không về nhà. Tao shock suýt khụy chân xuống, thế là chết mẹ mày rồi con ơi, giờ về đối mặt với ông bà già mày làm sao. Cũng chẳng hỏi nó là nó đi đâu, trong đầu tao đủ tình huống để bao biện cho nó. Ruột rối như tơ vò, nhưng thề nhé, cái bản mặt tao nó câng câng ra ấy,khác hẳn tâm trạng. Tao liếc xéo nó một cái rồi nói như ra lệnh " Về"

Cả quãng đường không đứa nào nói với đứa nào một câu, đôi khi là bạn, chỉ cần nhìn đã đủ hiểu, đâu cần dài dòng. Bọn tao bước vào nhà,nhìn ông bô ngồi trên ghế, đống thuốc lá chất đầy gạt tàn là bọn tao hiểu cả đêm ông không ngủ. Còn bà bô, mắt thâm như gấu trúc,da tái nhợt, đang ngồi góc nhà như kẻ mất hồn, thấy nó về, bà nhảy sổ ra, bù lu bù loa:

-Con giặc giời, mày đi đâu cả đêm qua. Có việc gì thì mày mở mồm ra, mày bỏ đi đâu đấy, mày định giết tao à?

- Nó đi với con!
Tao lắp bắp

- Không, con đi với anh C....

mẹ nó há hốc mồm như trúng phong
-... Nhưng không xảy ra chuyện gì cả. Chỉ là giận bố mẹ quá, con mới....

Bố nó gầm lên :

- Cút, cút khỏi nhà tao, nhà tao không có loại con gái mất nết như mày. Còn con này nữa( chỉ vào tao) chơi với bạn mà không biết khuyên bạn, cũng cút nốt đi.

Dứt lời, ông ấy tiến đến, vả nó một cái nổ đom đóm mắt, máu nó tứa ra từ miệng. Mắt nó vằn lên sự phản kháng. Lấy tay quệt máu ở mép, nó chạy luôn ra cái giếng dưới sân, toan đâm đầu xuống đó. Nhưng thằng anh tao nhảy bờ rào qua rồi kéo giật lại. Hóa ra mấy thằng bạn cùng lớp thấy tao đi cũng đoán có việc xáu, đều là bạn thân nên chúng nó cũng đi theo bọn tao về nhà. Ngoài đầu ngõ xôn xao tiếng người...

Mẹ nó hoảng quá,chỉ kịp hét lên là "" không được"" rồi sợ mà ngất luôn, vì bà có tiền sử bệnh tim. Bố nó tái mặt, đứng run cầm cập, đỡ lấy mẹ bế vào trong nhà. Q nó thấy vậy lại chạy bổ đến bên mẹ, nước mắt đầm đìa, xoa cao xoa dầu rồi khóc nức nở. Mẹ tỉnh, hai đứa đi ra ngoài phòng khách, rồi nó quỳ xuống, tao cũng nào dám đứng thẳng lưng, cũng quỳ cùng nó....Thoáng nhìn ra ngoài, thấy thằng NY nó đứng thểu não như một con chó chết. Trong lòng tao lầm bầm chửi " DCM, thằng hèn.....

( Tubi con ti niu.....)
View attachment 588709
Sau cơn hồng thủy cô Vy tràn bờ, thật là vui mừng khôn xiết khi còn thấy một vài nít thân quen on ộp đủ đầy, đặc biệt là cháu ! Hà Nội vào đông rồi, chăm tưới cây cẩn thận kẻo héo úa !
 
Ôi nhà văn, giải khát cho bao nhiêu ngày dịch bệnh...
Hội tiếu táo như tao khát đến khô cả bùi dái thì mới thấy nhà văn tưới cho tí nước bọt, lại còn To bì cón tì...nhanh nhanh mà ra để anh em chết khát hết giờ.
 
Có một thời ta cũng biết yêu....

Lâu quá không lên Xam, lạ lẫm ghê. Do đại dịch mà các bạn tan tác, hay gối mỏi chân chùn, tinh lực dành hết cho mấy em sau những ngày giãn cách mà anh em chiến hữu bạn bè chém gió Di cũng chẳng thấy một ai. Nay tiết trời lành lạnh, hanh khô thấy nao cả lòng, đọc lại mật thư, lại thấy có câu chuyện đã từng gửi tặng một người. Di post lại để mọi người cùng đọc. Để nhớ ,thanh xuân cũng từng có một thời ngông cuồng như thế. Vẫn như trước, topic không phân biệt vùng miền, còm vui thoải mái, chửi nhau thì xin mời next cho nước nó trong,
OK không ?
Chúc mọi người một mùa đông ấm áp, bình yên và no đụ.ahihi!!!

Chap 1 : Quyên!

Hà Nội sáng nay đẹp quá!

Gió heo may đầu đông mới về, thổi hết đi cái nồm ẩm đêm hôm trước, nhẹ nhàng ve vuốt cơ thể như nàng thơ cuối thu đang yêu quá độ. Thời tiết này mà cùng nhau tản bộ leo đồi ngắm suối thì chẳng tiên cảnh gì cho bằng, nghĩ thôi đã thấy muốn nắm tay người ta để đi đến chân trời góc biển rồi.

Màn hình sáng lên báo tin nhắn đến:
- Bạn xinh ơi, cà phê đi, trời đẹp quá! Lễ hôm vừa rồi có đi đâu không?

Hóa ra là đứa bạn hồi cấp ba, tao rep lại:

- Chả đi đâu, đông người lắm. Chả hiểu sao mọi người cứ thích đi vào lễ nhỉ, vừa ngột ngạt lại như ăn cướp ấy. Tao thích được hưởng thụ cơ,

- Đi chơi vào đại lễ là có không khí, ai chả được nghỉ.À, Hôm qua anh NY gọi điện bảo về ngoại đi,tao cũng muốn lắm mà đang giận, nên tao chả nói gì. Kệ!

- Sao tao nghe nói lũ nhà báo nhà văn chúng mày yêu nhân văn lắm, giận dỗi cl à? Sao giận?

Nó có vẻ tự ái, cái tính này con bé đó giống hệt tao :

- Tự ý tặng quà không hỏi, tao không vui. Cái gì ko hợp với sở thích của minh thì thấy nó ko ra làm sao!

- Có tấm lòng là được rồi. Cả một thành ý đấy.

- Hâm. Thành ý nhưng họ quên là quan trọng là có hợp hay ko chứ? Người với người cũng vậy. Quan trọng là phù hợp hay ko!

....DM. Nó nói đến câu ấy. Tự nhiên giật mìnn, đôi khi chỉ là nói chuyện vài câu bình thường lại khiến người ta nhận ra vô số điều ý nghĩa. Chính những câu giác ngộ bất thình lình ấy cũng đã từng làm tao thay đổi nhiều quyết định ở ngay khúc cua. Rất may mắn đều là những cái quyết nhanh đều đúng cả, nhiều lúc nghĩ nát nước lại chẳng bằng suy nghĩ lóe ra trong đầu lúc ấy. Tao gọi là giác ngộ. Tuy nhiên đó là trường hợp đúng, còn sai thì cũng dulon cả.

Cái con bé này,sau bao năm tháng được đếm bằng con số hàng chục, nó vẫn gọi cái TML đó là anh người yêu. Chuyện xưa như Naponeon đi đánh trận chỉ mặc quần sịp mà vẫn còn để vương vấn đến giờ. Chúng nó trước đây yêu nhau, giờ vẫn yêu nhau, chỉ đơn giản là không phù hợp, nên cứ mãi đứng bên lề cuộc đời nhau. Ái tình là gì mà nhân gian sao sầu đau đắm đuối....

Nó, ngày xưa đẹp nức tiếng của vùng. Cái thời là tao chưa kịp dậy thì nó đã đẹp như một con công . Da trắng, môi đỏ, phổng phao và học văn siêu việt nhất khối. Hai đứa chơi với nhau, đi bên nhau mà như tranh đả kích. Một đứa dịu dàng,đằm thắm tròn to như hoa hồng tràn đầy nhựa sống , còn một đứa ngổ ngáo, bất cần và xấu khuynh đảo cả thành quách. Ấy nhưng xấu cũng có chất của xấu,tao cực uy tín, chỉ cần nó nói đi với tao, bố mẹ nó ko giá nào không ừ.

Hoa đẹp cho người ta hái, gái đẹp cho người ta mê, nó được nhiều anh săn đón,yêu thương, cơ mà nó lại đớp thính của Hùng, một thằng mất dạy nhất trường. Biết bao người ngao ngán kiểu hoa nhài cắm bãi phân trâu, tất nhiên là nói bé, chứ nói to, đến tai thằng Hùng là mai vỡ mẹ nó alo rồi chứ ở đây mà mơ hót thành tiếng của họa mi.Vì yêu Hùng mà rất nhiều phiền toái đã xảy ra, đúng là tuổi trẻ ai cũng có một thời ngông cuồng....

Hôm đó, không thấy nó đi học, cũng không có giấy phép , tao đã thấy lo lo. Học được nửa buổi, nhận được mật chỉ vẻn vẹn 4 chữ trong tờ giấy gấp àm tư " Về nhà với tao" là tao đã thót tim rồi. Tao chỉ kịp viết giấy cho ông anh học cùng lớp là" Quyên có biến, em về trước"rồi ù té xin phép cô đi vệ sinh rồi lao ra cổng trường . Nhìn thấy nó, mắt trũng sâu, đầu tóc rũ rượu, tờm tạc như bão đánh, đứng bất cần chờ tao, chưa kịp hỏi thì nó đã ngước mắt lên nhìn tao, cái tia nhìn lạnh tóc gáy:

" Đêm qua tao không về nhà".

Tao nghe như sấm nổ, một đứa con gái xinh và ngoan nhất trường lại đang học lớp điểm, có danh sách đi thi thành phố , rất gia giáo và nổi tiếng kiêu sa, đi đéo đâu mà cả đêm không về nhà. Tao shock suýt khụy chân xuống, thế là chết mẹ mày rồi con ơi, giờ về đối mặt với ông bà già mày làm sao. Cũng chẳng hỏi nó là nó đi đâu, trong đầu tao đủ tình huống để bao biện cho nó. Ruột rối như tơ vò, nhưng thề nhé, cái bản mặt tao nó câng câng ra ấy,khác hẳn tâm trạng. Tao liếc xéo nó một cái rồi nói như ra lệnh " Về"

Cả quãng đường không đứa nào nói với đứa nào một câu, đôi khi là bạn, chỉ cần nhìn đã đủ hiểu, đâu cần dài dòng. Bọn tao bước vào nhà,nhìn ông bô ngồi trên ghế, đống thuốc lá chất đầy gạt tàn là bọn tao hiểu cả đêm ông không ngủ. Còn bà bô, mắt thâm như gấu trúc,da tái nhợt, đang ngồi góc nhà như kẻ mất hồn, thấy nó về, bà nhảy sổ ra, bù lu bù loa:

-Con giặc giời, mày đi đâu cả đêm qua. Có việc gì thì mày mở mồm ra, mày bỏ đi đâu đấy, mày định giết tao à?

- Nó đi với con!
Tao lắp bắp

- Không, con đi với anh C....

mẹ nó há hốc mồm như trúng phong
-... Nhưng không xảy ra chuyện gì cả. Chỉ là giận bố mẹ quá, con mới....

Bố nó gầm lên :

- Cút, cút khỏi nhà tao, nhà tao không có loại con gái mất nết như mày. Còn con này nữa( chỉ vào tao) chơi với bạn mà không biết khuyên bạn, cũng cút nốt đi.

Dứt lời, ông ấy tiến đến, vả nó một cái nổ đom đóm mắt, máu nó tứa ra từ miệng. Mắt nó vằn lên sự phản kháng. Lấy tay quệt máu ở mép, nó chạy luôn ra cái giếng dưới sân, toan đâm đầu xuống đó. Nhưng thằng anh tao nhảy bờ rào qua rồi kéo giật lại. Hóa ra mấy thằng bạn cùng lớp thấy tao đi cũng đoán có việc xáu, đều là bạn thân nên chúng nó cũng đi theo bọn tao về nhà. Ngoài đầu ngõ xôn xao tiếng người...

Mẹ nó hoảng quá,chỉ kịp hét lên là "" không được"" rồi sợ mà ngất luôn, vì bà có tiền sử bệnh tim. Bố nó tái mặt, đứng run cầm cập, đỡ lấy mẹ bế vào trong nhà. Q nó thấy vậy lại chạy bổ đến bên mẹ, nước mắt đầm đìa, xoa cao xoa dầu rồi khóc nức nở. Mẹ tỉnh, hai đứa đi ra ngoài phòng khách, rồi nó quỳ xuống, tao cũng nào dám đứng thẳng lưng, cũng quỳ cùng nó....Thoáng nhìn ra ngoài, thấy thằng NY nó đứng thểu não như một con chó chết. Trong lòng tao lầm bầm chửi " DCM, thằng hèn.....

( Tubi con ti niu.....)
View attachment 588709
ngóng tiếp.....
 
m vào thớt thơ ca xem, có đứa nào cứ nhắn đến nữ nhà văn HP, k biết phải m k, chửi loạn cmn lên
 
Đổi tiêu đề thành "một thời ta đã yêu" nghe hay hơn. Vì yêu là bản năng của muôn loài
Thế thì lại thường quá, cái thời ta cũng biết yêu nó nó không nhuốm màu đắn đo như bây giờ fen à
 
Sau cơn hồng thủy cô Vy tràn bờ, thật là vui mừng khôn xiết khi còn thấy một vài nít thân quen on ộp đủ đầy, đặc biệt là cháu ! Hà Nội vào đông rồi, chăm tưới cây cẩn thận kẻo héo úa !
Lan là thứ sống mãnh liệt nhất mà cháu biết đó. Bỏ bẵng nó mà nó lại càng vươn lên. Hoa của mùa này đây chú!photo_2021-10-22_22-49-44.jpg
 
Có một thời ta cũng biết yêu....

Lâu quá không lên Xam, lạ lẫm ghê. Do đại dịch mà các bạn tan tác, hay gối mỏi chân chùn, tinh lực dành hết cho mấy em sau những ngày giãn cách mà anh em chiến hữu bạn bè chém gió Di cũng chẳng thấy một ai. Nay tiết trời lành lạnh, hanh khô thấy nao cả lòng, đọc lại mật thư, lại thấy có câu chuyện đã từng gửi tặng một người. Di post lại để mọi người cùng đọc. Để nhớ ,thanh xuân cũng từng có một thời ngông cuồng như thế. Vẫn như trước, topic không phân biệt vùng miền, còm vui thoải mái, chửi nhau thì xin mời next cho nước nó trong,
OK không ?
Chúc mọi người một mùa đông ấm áp, bình yên và no đụ.ahihi!!!

Chap 1 : Quyên!

Hà Nội sáng nay đẹp quá!

Gió heo may đầu đông mới về, thổi hết đi cái nồm ẩm đêm hôm trước, nhẹ nhàng ve vuốt cơ thể như nàng thơ cuối thu đang yêu quá độ. Thời tiết này mà cùng nhau tản bộ leo đồi ngắm suối thì chẳng tiên cảnh gì cho bằng, nghĩ thôi đã thấy muốn nắm tay người ta để đi đến chân trời góc biển rồi.

Màn hình sáng lên báo tin nhắn đến:
- Bạn xinh ơi, cà phê đi, trời đẹp quá! Lễ hôm vừa rồi có đi đâu không?

Hóa ra là đứa bạn hồi cấp ba, tao rep lại:

- Chả đi đâu, đông người lắm. Chả hiểu sao mọi người cứ thích đi vào lễ nhỉ, vừa ngột ngạt lại như ăn cướp ấy. Tao thích được hưởng thụ cơ,

- Đi chơi vào đại lễ là có không khí, ai chả được nghỉ.À, Hôm qua anh NY gọi điện bảo về ngoại đi,tao cũng muốn lắm mà đang giận, nên tao chả nói gì. Kệ!

- Sao tao nghe nói lũ nhà báo nhà văn chúng mày yêu nhân văn lắm, giận dỗi cl à? Sao giận?

Nó có vẻ tự ái, cái tính này con bé đó giống hệt tao :

- Tự ý tặng quà không hỏi, tao không vui. Cái gì ko hợp với sở thích của minh thì thấy nó ko ra làm sao!

- Có tấm lòng là được rồi. Cả một thành ý đấy.

- Hâm. Thành ý nhưng họ quên là quan trọng là có hợp hay ko chứ? Người với người cũng vậy. Quan trọng là phù hợp hay ko!

....DM. Nó nói đến câu ấy. Tự nhiên giật mìnn, đôi khi chỉ là nói chuyện vài câu bình thường lại khiến người ta nhận ra vô số điều ý nghĩa. Chính những câu giác ngộ bất thình lình ấy cũng đã từng làm tao thay đổi nhiều quyết định ở ngay khúc cua. Rất may mắn đều là những cái quyết nhanh đều đúng cả, nhiều lúc nghĩ nát nước lại chẳng bằng suy nghĩ lóe ra trong đầu lúc ấy. Tao gọi là giác ngộ. Tuy nhiên đó là trường hợp đúng, còn sai thì cũng dulon cả.

Cái con bé này,sau bao năm tháng được đếm bằng con số hàng chục, nó vẫn gọi cái TML đó là anh người yêu. Chuyện xưa như Naponeon đi đánh trận chỉ mặc quần sịp mà vẫn còn để vương vấn đến giờ. Chúng nó trước đây yêu nhau, giờ vẫn yêu nhau, chỉ đơn giản là không phù hợp, nên cứ mãi đứng bên lề cuộc đời nhau. Ái tình là gì mà nhân gian sao sầu đau đắm đuối....

Nó, ngày xưa đẹp nức tiếng của vùng. Cái thời là tao chưa kịp dậy thì nó đã đẹp như một con công . Da trắng, môi đỏ, phổng phao và học văn siêu việt nhất khối. Hai đứa chơi với nhau, đi bên nhau mà như tranh đả kích. Một đứa dịu dàng,đằm thắm tròn to như hoa hồng tràn đầy nhựa sống , còn một đứa ngổ ngáo, bất cần và xấu khuynh đảo cả thành quách. Ấy nhưng xấu cũng có chất của xấu,tao cực uy tín, chỉ cần nó nói đi với tao, bố mẹ nó ko giá nào không ừ.

Hoa đẹp cho người ta hái, gái đẹp cho người ta mê, nó được nhiều anh săn đón,yêu thương, cơ mà nó lại đớp thính của Hùng, một thằng mất dạy nhất trường. Biết bao người ngao ngán kiểu hoa nhài cắm bãi phân trâu, tất nhiên là nói bé, chứ nói to, đến tai thằng Hùng là mai vỡ mẹ nó alo rồi chứ ở đây mà mơ hót thành tiếng của họa mi.Vì yêu Hùng mà rất nhiều phiền toái đã xảy ra, đúng là tuổi trẻ ai cũng có một thời ngông cuồng....

Hôm đó, không thấy nó đi học, cũng không có giấy phép , tao đã thấy lo lo. Học được nửa buổi, nhận được mật chỉ vẻn vẹn 4 chữ trong tờ giấy gấp àm tư " Về nhà với tao" là tao đã thót tim rồi. Tao chỉ kịp viết giấy cho ông anh học cùng lớp là" Quyên có biến, em về trước"rồi ù té xin phép cô đi vệ sinh rồi lao ra cổng trường . Nhìn thấy nó, mắt trũng sâu, đầu tóc rũ rượu, tờm tạc như bão đánh, đứng bất cần chờ tao, chưa kịp hỏi thì nó đã ngước mắt lên nhìn tao, cái tia nhìn lạnh tóc gáy:

" Đêm qua tao không về nhà".

Tao nghe như sấm nổ, một đứa con gái xinh và ngoan nhất trường lại đang học lớp điểm, có danh sách đi thi thành phố , rất gia giáo và nổi tiếng kiêu sa, đi đéo đâu mà cả đêm không về nhà. Tao shock suýt khụy chân xuống, thế là chết mẹ mày rồi con ơi, giờ về đối mặt với ông bà già mày làm sao. Cũng chẳng hỏi nó là nó đi đâu, trong đầu tao đủ tình huống để bao biện cho nó. Ruột rối như tơ vò, nhưng thề nhé, cái bản mặt tao nó câng câng ra ấy,khác hẳn tâm trạng. Tao liếc xéo nó một cái rồi nói như ra lệnh " Về"

Cả quãng đường không đứa nào nói với đứa nào một câu, đôi khi là bạn, chỉ cần nhìn đã đủ hiểu, đâu cần dài dòng. Bọn tao bước vào nhà,nhìn ông bô ngồi trên ghế, đống thuốc lá chất đầy gạt tàn là bọn tao hiểu cả đêm ông không ngủ. Còn bà bô, mắt thâm như gấu trúc,da tái nhợt, đang ngồi góc nhà như kẻ mất hồn, thấy nó về, bà nhảy sổ ra, bù lu bù loa:

-Con giặc giời, mày đi đâu cả đêm qua. Có việc gì thì mày mở mồm ra, mày bỏ đi đâu đấy, mày định giết tao à?

- Nó đi với con!
Tao lắp bắp

- Không, con đi với anh C....

mẹ nó há hốc mồm như trúng phong
-... Nhưng không xảy ra chuyện gì cả. Chỉ là giận bố mẹ quá, con mới....

Bố nó gầm lên :

- Cút, cút khỏi nhà tao, nhà tao không có loại con gái mất nết như mày. Còn con này nữa( chỉ vào tao) chơi với bạn mà không biết khuyên bạn, cũng cút nốt đi.

Dứt lời, ông ấy tiến đến, vả nó một cái nổ đom đóm mắt, máu nó tứa ra từ miệng. Mắt nó vằn lên sự phản kháng. Lấy tay quệt máu ở mép, nó chạy luôn ra cái giếng dưới sân, toan đâm đầu xuống đó. Nhưng thằng anh tao nhảy bờ rào qua rồi kéo giật lại. Hóa ra mấy thằng bạn cùng lớp thấy tao đi cũng đoán có việc xáu, đều là bạn thân nên chúng nó cũng đi theo bọn tao về nhà. Ngoài đầu ngõ xôn xao tiếng người...

Mẹ nó hoảng quá,chỉ kịp hét lên là "" không được"" rồi sợ mà ngất luôn, vì bà có tiền sử bệnh tim. Bố nó tái mặt, đứng run cầm cập, đỡ lấy mẹ bế vào trong nhà. Q nó thấy vậy lại chạy bổ đến bên mẹ, nước mắt đầm đìa, xoa cao xoa dầu rồi khóc nức nở. Mẹ tỉnh, hai đứa đi ra ngoài phòng khách, rồi nó quỳ xuống, tao cũng nào dám đứng thẳng lưng, cũng quỳ cùng nó....Thoáng nhìn ra ngoài, thấy thằng NY nó đứng thểu não như một con chó chết. Trong lòng tao lầm bầm chửi " DCM, thằng hèn.....

( Tubi con ti niu.....)
View attachment 588709
Rồi chúng ta sẽ lại yêu nhưng thật tiếc là ai khác
 
Ôi nhà văn, giải khát cho bao nhiêu ngày dịch bệnh...
Hội tiếu táo như tao khát đến khô cả bùi dái thì mới thấy nhà văn tưới cho tí nước bọt, lại còn To bì cón tì...nhanh nhanh mà ra để anh em chết khát hết giờ.
Dịch dã có ảnh hưởng đến bạn không? mọi việc vẫn ngon lành chứ bạn?
 
Top