Mày lại nhét chữ vào mồm Phật rồi, Thích Ca nào giảng như vậy ! Thích Ca chỉ giảng duy nhất về Giới, Định, Huệ . Còn những cái mà tướng tướng với chả pháp pháp là từ mồm những con giời về sau này. Bản thân việc cạo đầu đi tu cũng là 1 hình thái cực đoan. Tại sao phải cạo đầu mới tu được, đó chẳng phải là quá chấp vào hình tướng hay sao ? Bọn mày đừng huyễn người hoặc mình nữa, giáo lý Phật gia rất đơn giản chứ ko cố ý làm ra vẻ cao siêu từ mồm các con lừa trọc mạo danh Phật gia như sau này đâu. Bọn mày mồm luôn ra rả thọ tưởng hành thức, nhưng chắc gì đã hiểu ý nghĩa của chúng. Và vì không hiểu nên ép mình phải ngồi thiền để quán như quán kết quả lô để sau khi quay thưởng vậy. Tỉnh ngộ đi mấy thằng mày, Phật giái giờ là 1 thùng cám lợn rồi, không còn là Phật giáo như thời Thích Ca nữa !
Giới Định Huệ là gì? Trì Giới Sinh Định, An trú trong Định Sinh Huệ? Vậy giới giúp giữ thân tâm trong sạch để mà có định, Vậy Thiền Định cũng có khác gì giữ giới? Vì chẳng khởi niệm thiện và bất thiện là định rồi. Đã định không vọng khởi, dứt trừ tạp niệm ắc có huệ. Cũng giống mày ngày nghĩ nhiều tối muốn nghĩ điều gì không thể nào nghĩ ra vì đầu mệt mỏi rồi! Vậy định Huệ cũng là như thế? Vậy mày hiểu sao 49 ngày thiền định để đạt đến giác ngộ chứ? Và như thế 49 năm chẳng nói gì vì chẳng có vượt qua ngoài chữ định ở đây, chẳng vượt ra ngoài ở cái bổn tâm đấy!
Pháp là phương tiện chỉ bày cho chúng sanh thấy, không có pháp chúng sanh như tối đường, vậy mới nói pháp chỉ cho chúng sanh biết đâu là chơn đâu là vọng.
Vì pháp hữu vi vốn vô thường ắc có sanh diệt nên cuối cùng Phật dĩ ấn tâm truyền tâm chỉ cái bổn tâm ấy để truyền đến 33 vị Tổ Thiền Tông! Lấy Thiền là cốt lõi trực chỉ chơn tâm kiến tánh thành Phật, cái thể tánh thanh tịnh của tâm là Phật tánh vậy, chứ Phật chẳng nơi danh tự chẳng nơi tướng chẳng nơi âm!
Nếu thế thì tao sẽ giài thích cốt lõi sắc thọ tưởng hành tức.
Thiền Quán, Nói về Quán Thân Bất tịnh, Quán Tâm Vô Thường Quán Thọ Là Khổ, Quán Pháp Vô Ngã.
Cái này thuộc về tứ niệm xứ nhưng muốn vào được sơ thiền phải quán tất cả điều trên, để buôn!
Hiểu thân thể mày bất tịnh, ngoài lớp da ra thì trên thây có đầy đủ 9 chỗ thải ra đồ bất tịnh, như dãi, nghèn, cứt mũi, tiểu đại. Mày phải hiểu thân mày chẳng sạch và vì thân cũng vô thường chẳng hằng còn nên buôn dứt trừ cái tâm ý theo nơi cái thân.
Quán tâm vô thường hiểu cái tâm này vô thường tại sao nói thường vì hết niệm này khởi đến niệm kia khởi nó luôn luôn như thế chứ chẳng khi nào dứt, và nó sanh diệt tiếp nối nhau sanh diệt nên nó vô thường hiểu nó vô thường nên chẳng bám víu vào nó! Cũng chẳng chạy theo nó mà vui buồn hay phiền não hay sân si!
Quán Thọ là khổ tại sao nói thọ là khổ, con người có thọ lạc và khổ, nhưng lạc thì ít mà khổ thì nhiều, ví như trên thân thể mắt thấy sắc đẹp, tai được nghe âm hay, mũi được ngưỡi hương thơm, da được xúc chạm, vị nếm đồ ngon. Chỉ cần trên thân có một vết đâm thì mọi thức lạc cũng đều tan biến mà hoá thành đau và khổ! Và cái lạc trên con người cũng chỉ ngắn ngủi vì chẳng hằng còn!
Quán Pháp Vô Ngã, Pháp vốn vô tướng tác chẳng có ngã nhưng tất cả ngã đều là do tâm ý con người vì chấp nên mới có ngã và ngã sở!
Vậy tất cả điều trên quán để dứt trừ tâm ý theo nó, buôn để dễ vào thiền định, vì thân chẳng chấp, tâm chẳng chấp, pháp chẳng chấp thì diệt trừ các ý niệm theo pháp theo thân và tâm.
Còn Sắc, Thọ, Tưởng, Hành, Thức, Nếu lập tướng thì mới thấy sắc, chẳng có tướng thì không thấy sắc vậy, cũng như thế này Hoa nở ven đường mày đi mày chẳng để ý hoa thì làm gì biết Hoa có nở hay Hoa có đẹp chăng? Vậy vô tâm chẳng lập tướng thì vô sắc vậy! Sắc Bất Dị Không cũng là như thế và vốn tâm chẳng lập tướng ắc sắc cũng chẳng khác không?
Vua Trần Nhân Tông có câu đối cảnh vô tâm mạc vấn thiền ý không để tâm theo cảnh theo tướng chẳng chạy theo nó là thiền rồi!
Thọ đã nói ở trên còn hành hiểu Ý khởi thân mới hành vốn thân vô tác vô sở hành, vậy hiểu cái ý là đi đầu nơi cái thân, con người thiện và bất thiện đều xuất phát từ ý mà ra, Diệt trừ nơi ý thì chắc chắn thân cũng chẳng có hành mà hiểu hành vô thường chẳng hằng còn nên chẳng bám chấp vào nó!