Tao biết bài này, bài này cho tao cảm nhận cực sâu. Liên quan đến lĩnh vực không gian thời gian vật lý.Nhầm mất. Bài trên là của Hạ Tri Chương. Đỗ Phủ là bài túp lều bị gió thổi
Tao cũng có cảm giác đấy. Tao giờ về quê bọn trẻ con cũng ko nhận ra (tao hồi bé đi học cả ngày rồi nhà tao lại chuyển nhà nên bây giờ về họ hàng thì có người hơn 10 năm rồi tao chưa gặp). Không biết tao là ai. Nhiều khi nghĩ mình chưa lấy vợ ko biết có gặp gái làng ko, nếu mà đen đủi giữa xh này gặp đứa em họ thì ko biết thế nào (ở quê họ hàng vẫn qua lại cả 4-5 đời vẫn coi nhau như thân quen).Tao biết bài này, bài này cho tao cảm nhận cực sâu. Liên quan đến lĩnh vực không gian thời gian vật lý.
"Thiếu tiểu ly gia lão đại hồi
Hương âm vô cải tấn mao suy
Nhi đồng tương kiến bất tương thức,
Tiếu vấn khách tòng hà xử lai"
Nếu mày cả đời này chỉ đi máy bay ra nước ngoài 1 lần, mãi mãi không trở lại, mãi mãi không liên hệ với gia đình, cho tới lúc chết. Như vậy mặc kệ là người ở quê xem mày, hay mày xem người ở quê, ký ức sẽ dừng lại ở khoảnh khắc mày bye bye họ, mãi mãi không thay đổi.
Đây là bí quyết trường sinh bất lão trong thuyết tương đối, tức là vĩnh viễn không cần đi nghiệm chứng. Nhưng nếu ngày nào đó mày trở về nhà, như vậy mặc kệ là người quê xem mày, hay mày xem người quê, thời gian sẽ đột nhiên từ một khắc mày rời đi, như ánh sáng xuyên qua với tốc độ siêu tốc đến thời khắc này. Cho nên già cũng già rồi, chết cũng chết rồi.
Bài thơ nói đến dưới trạng thái quán tính vận động qua lại, thuyết tương đối lập tức phế bỏ
Việt Nam có tml Bảo Đại, Nguyễn Ngọc Ngạn, Tàu có Trương Học Lương, Tống Mỹ Linh đến chết cũng đéo muốn về nước, không muốn thấy cố nhân. Nỗi sợ của họ chính là ký ức ly biệt vốn đã ngừng lại xuyên không gian biến mất , không thể không đối mặt với thực tế hiện thời. Cảnh còn người mất, và thực tế cũng như loz gây đau lòng
Khả năng quê mày để lại cho mày tình cảm tương đối sâu đậm. Dịch có câu "An thổ đôn hồ nhân, cố năng ái", ở lâu trên một mảnh đất, sinh ra tình cảm rồi. Cho nên Phật gia tu hành, mấy hôm lại đổi một gốc cây để toạ thiền, sợ sinh ra quyến luyến chi tình.Tao cũng có cảm giác đấy. Tao giờ về quê bọn trẻ con cũng ko nhận ra (tao hồi bé đi học cả ngày rồi nhà tao lại chuyển nhà nên bây giờ về họ hàng thì có người hơn 10 năm rồi tao chưa gặp). Không biết tao là ai. Nhiều khi nghĩ mình chưa lấy vợ ko biết có gặp gái làng ko, nếu mà đen đủi giữa xh này gặp đứa em họ thì ko biết thế nào (ở quê họ hàng vẫn qua lại cả 4-5 đời vẫn coi nhau như thân quen).
Đoạn bôi đen giống bài hát con đường chưa quên tên bàn chân, bàn chân đã quên tên con đường nhỏ. Lúc người quay về thì quên mất đường bị lạc nhưng những cảnh vật thì vẫn giống như lúc người bắt đầu bước chân đi. Như là chờ người về. Ghé quán nước ven đường gặp ông bán nước, ko nhận ra ông là ai. Nhưng ông lại nhận ra mình, ngày xưa ông đã từng cho mình trú mưa ngày bé
Mấy bài thơ này mày lấy đâu ra đấy
Như món quà ngẫu nhiên phù phiếm
Như món quà ngẫu nhiên phù phiếm
Tôi được trao cuộc sống làm gì?
Sao số phận phũ phàng bí hiểm
Bắt con người phải chết, mang đi?
Ai đã dùng quyền danh độc ác
Dựng tôi lên từ cái thấp hèn
Làm óc tôi suốt đời nghi hoặc
Làm tâm hồn xúc động triền miên?
Không mục đích, sống mòn, vô vị
Trái tim tôi trống rỗng, u sầu
Và cuộc đời nhố nhăng ồn ĩ
Làm tôi buồn, cô đơn và đau.
Mấy bài thơ này mày lấy đâu ra đấy