Thơ tình Puskin.

Nhầm mất. Bài trên là của Hạ Tri Chương. Đỗ Phủ là bài túp lều bị gió thổi
Tao biết bài này, bài này cho tao cảm nhận cực sâu. Liên quan đến lĩnh vực không gian thời gian vật lý.

"Thiếu tiểu ly gia lão đại hồi
Hương âm vô cải tấn mao suy
Nhi đồng tương kiến bất tương thức,
Tiếu vấn khách tòng hà xử lai"

Nếu mày cả đời này chỉ đi máy bay ra nước ngoài 1 lần, mãi mãi không trở lại, mãi mãi không liên hệ với gia đình, cho tới lúc chết. Như vậy mặc kệ là người ở quê xem mày, hay mày xem người ở quê, ký ức sẽ dừng lại ở khoảnh khắc mày bye bye họ, mãi mãi không thay đổi.

Đây là bí quyết trường sinh bất lão trong thuyết tương đối, tức là vĩnh viễn không cần đi nghiệm chứng. Nhưng nếu ngày nào đó mày trở về nhà, như vậy mặc kệ là người quê xem mày, hay mày xem người quê, thời gian sẽ đột nhiên từ một khắc mày rời đi, như ánh sáng xuyên qua với tốc độ siêu tốc đến thời khắc này. Cho nên già cũng già rồi, chết cũng chết rồi.

Bài thơ nói đến dưới trạng thái quán tính vận động qua lại, thuyết tương đối lập tức phế bỏ

Việt Nam có tml Bảo Đại, Nguyễn Ngọc Ngạn, Tàu có Trương Học Lương, Tống Mỹ Linh đến chết cũng đéo muốn về nước, không muốn thấy cố nhân. Nỗi sợ của họ chính là ký ức ly biệt vốn đã ngừng lại xuyên không gian biến mất , không thể không đối mặt với thực tế hiện thời. Cảnh còn người mất, và thực tế cũng như loz gây đau lòng
 
Tao biết bài này, bài này cho tao cảm nhận cực sâu. Liên quan đến lĩnh vực không gian thời gian vật lý.

"Thiếu tiểu ly gia lão đại hồi
Hương âm vô cải tấn mao suy
Nhi đồng tương kiến bất tương thức,
Tiếu vấn khách tòng hà xử lai"

Nếu mày cả đời này chỉ đi máy bay ra nước ngoài 1 lần, mãi mãi không trở lại, mãi mãi không liên hệ với gia đình, cho tới lúc chết. Như vậy mặc kệ là người ở quê xem mày, hay mày xem người ở quê, ký ức sẽ dừng lại ở khoảnh khắc mày bye bye họ, mãi mãi không thay đổi.

Đây là bí quyết trường sinh bất lão trong thuyết tương đối, tức là vĩnh viễn không cần đi nghiệm chứng. Nhưng nếu ngày nào đó mày trở về nhà, như vậy mặc kệ là người quê xem mày, hay mày xem người quê, thời gian sẽ đột nhiên từ một khắc mày rời đi, như ánh sáng xuyên qua với tốc độ siêu tốc đến thời khắc này. Cho nên già cũng già rồi, chết cũng chết rồi.

Bài thơ nói đến dưới trạng thái quán tính vận động qua lại, thuyết tương đối lập tức phế bỏ

Việt Nam có tml Bảo Đại, Nguyễn Ngọc Ngạn, Tàu có Trương Học Lương, Tống Mỹ Linh đến chết cũng đéo muốn về nước, không muốn thấy cố nhân. Nỗi sợ của họ chính là ký ức ly biệt vốn đã ngừng lại xuyên không gian biến mất , không thể không đối mặt với thực tế hiện thời. Cảnh còn người mất, và thực tế cũng như loz gây đau lòng
Tao cũng có cảm giác đấy. Tao giờ về quê bọn trẻ con cũng ko nhận ra (tao hồi bé đi học cả ngày rồi nhà tao lại chuyển nhà nên bây giờ về họ hàng thì có người hơn 10 năm rồi tao chưa gặp). Không biết tao là ai. Nhiều khi nghĩ mình chưa lấy vợ ko biết có gặp gái làng ko, nếu mà đen đủi giữa xh này gặp đứa em họ thì ko biết thế nào (ở quê họ hàng vẫn qua lại cả 4-5 đời vẫn coi nhau như thân quen).
Đoạn bôi đen giống bài hát con đường chưa quên tên bàn chân, bàn chân đã quên tên con đường nhỏ. Lúc người quay về thì quên mất đường bị lạc nhưng những cảnh vật thì vẫn giống như lúc người bắt đầu bước chân đi. Như là chờ người về. Ghé quán nước ven đường gặp ông bán nước, ko nhận ra ông là ai. Nhưng ông lại nhận ra mình, ngày xưa ông đã từng cho mình trú mưa ngày bé
 
Tao cũng có cảm giác đấy. Tao giờ về quê bọn trẻ con cũng ko nhận ra (tao hồi bé đi học cả ngày rồi nhà tao lại chuyển nhà nên bây giờ về họ hàng thì có người hơn 10 năm rồi tao chưa gặp). Không biết tao là ai. Nhiều khi nghĩ mình chưa lấy vợ ko biết có gặp gái làng ko, nếu mà đen đủi giữa xh này gặp đứa em họ thì ko biết thế nào (ở quê họ hàng vẫn qua lại cả 4-5 đời vẫn coi nhau như thân quen).
Đoạn bôi đen giống bài hát con đường chưa quên tên bàn chân, bàn chân đã quên tên con đường nhỏ. Lúc người quay về thì quên mất đường bị lạc nhưng những cảnh vật thì vẫn giống như lúc người bắt đầu bước chân đi. Như là chờ người về. Ghé quán nước ven đường gặp ông bán nước, ko nhận ra ông là ai. Nhưng ông lại nhận ra mình, ngày xưa ông đã từng cho mình trú mưa ngày bé
Khả năng quê mày để lại cho mày tình cảm tương đối sâu đậm. Dịch có câu "An thổ đôn hồ nhân, cố năng ái", ở lâu trên một mảnh đất, sinh ra tình cảm rồi. Cho nên Phật gia tu hành, mấy hôm lại đổi một gốc cây để toạ thiền, sợ sinh ra quyến luyến chi tình.

Tao thì thích một mình lẳng lặng, lai giả bất cự, khứ giả bất truy, cũng là nhân sinh chi thái độ. Quê hay nơi nào cũng được, nơi tâm tao an, thì đấy là quê tao.
 
Để mà nói thì thơ của Pushkin cũng cuốn thật. :vozvn (1):
sPgyJ.jpeg

 

Sương và nắng

Em cần anh như biển xanh cần sóng.
Có mặt biển nào yên lặng được đâu anh.
Em yêu anh bởi vì anh là nắng.
Có hạt sương nào thiếu nắng lại long lanh.

Em là sương, sương chỉ tan trong nắng.
Dẫu chẳng hình hài nắng vẫn đọng lại trong sương.
Anh là nắng khi bình minh trở dậy.
Mang lửa trời trong ánh sáng ban mai.
Em là sương đọng muôn vàn nỗi nhớ.
Để tan đi trong những giấc mơ dài.
Nhưng vẫn nguyện làm giọt sương mãi mãi.
Soi nắng mặt trời mãi mãi chẳng tàn phai.
Dẫu bão tố chẳng ra ngoài lòng nắng.
Nắng lên rồi xin lại được làm sương.
Vũ trụ không gian biến đổi khôn lường.
Những buổi sáng có bao giờ bất biến.
Những tia nắng không ngừng hiển hiện.
Như đêm ngày luân chuyển chẳng chia ly.
Mặt trời ơi! Sức nắng diệu kỳ.
Đầy sương sớm với tâm hồn nguyên thuỷ.
Với năm tháng vẫn quay về bền bỉ.
Soi nắng mặt trời như từ kỷ sơ sinh.

Em là sương, sương chỉ tan trong nắng.
Nắng vô cùng nhưng đọng lại trong sương.
Từ mênh mông tia nắng nhỏ bình thường.
Gặp sương sớm bỗng ngời lên lóng lánh.
Nếu vì nắng mà lòng sương bớt lạnh.
Thì nhờ sương tia nắng mới long lanh.
Đáng yêu sao hạt sương nhỏ hiền lành.
Từ trong suốt mà làm nên tha thiết.
Anh là nắng với sắc tình bất diệt.
Mang lửa trời từ những kỷ xa xôi.
Về đọng lại trong hạt sương nhỏ em ơi!
 

Một chút tên tôi đối với nàng

Một chút tên tôi đối với nàng
Sẽ chìm như tiếng sóng buồn lan
Âm thầm mòn mỏi bên bờ vắng,
Như tiếng đêm thâu lạc giữa ngàn.

Ngày nào đó trên mặt trăng kỷ niệm
Nó chỉ còn là dấu vết không hồn
Giống như hình phác trên mộ chí
Nét ngoằn ngoèo một thứ tiếng xa xăm…

Tên cũ từ lâu bị lãng quên
Chẳng còn gợi lại được cho em
Tình xưa êm ái và trong trắng
Trước mối tình ai mới dấy lên.

Nhưng nếu gặp ngày buồn đau đớn
Em thầm thì hãy gọi tên lên
Và hãy tin còn đây kỷ niệm
Em vẫn còn sống giữa một trái tim…
 

Không, không, tôi không nên


Không, không, tôi không nên, không dám, không thể
Lại si mê tình ái đắm say
Sự bình yên tôi nghiêm giữ từ nay
Quyết không cho trái tim này bốc lửa
Thôi đã đủ, tôi không yêu nữa...Nhưng cớ sao
Tôi không thể trong giây lát ước ao
Khi tha thướt tình cờ qua trước mặt
Một bóng hồng xinh tươi, trinh bạch
Thoáng qua rồi biến mất?...Sao không thể thẫn thờ
Ngắm nhìn trinh nữ, lòng khao khát vẩn vơ
Mắt dõi theo và cầu mong lặng lẽ
Hạnh phúc, niềm vui cho giai nhân tươi trẻ
Thầm chúc nàng mọi lạc thú trên đời
Tâm hồn vui tươi, nhàn hạ thảnh thơi
Cầu hạnh phúc cho cả người nàng sẽ chọn
Người may mắn được gọi nàng: "vợ tôi"
 

Như món quà ngẫu nhiên phù phiếm


Như món quà ngẫu nhiên phù phiếm
Tôi được trao cuộc sống làm gì?
Sao số phận phũ phàng bí hiểm
Bắt con người phải chết, mang đi?

Ai đã dùng quyền danh độc ác
Dựng tôi lên từ cái thấp hèn
Làm óc tôi suốt đời nghi hoặc
Làm tâm hồn xúc động triền miên?

Không mục đích, sống mòn, vô vị
Trái tim tôi trống rỗng, u sầu
Và cuộc đời nhố nhăng ồn ĩ
Làm tôi buồn, cô đơn và đau.
 

Như món quà ngẫu nhiên phù phiếm


Như món quà ngẫu nhiên phù phiếm
Tôi được trao cuộc sống làm gì?
Sao số phận phũ phàng bí hiểm
Bắt con người phải chết, mang đi?

Ai đã dùng quyền danh độc ác
Dựng tôi lên từ cái thấp hèn
Làm óc tôi suốt đời nghi hoặc
Làm tâm hồn xúc động triền miên?

Không mục đích, sống mòn, vô vị
Trái tim tôi trống rỗng, u sầu
Và cuộc đời nhố nhăng ồn ĩ
Làm tôi buồn, cô đơn và đau.
Mấy bài thơ này mày lấy đâu ra đấy
 
Top